CÔNG CHÚA - Trang 59

anh đừng chạm vào mình. Rồi nàng hóa cứng đờ. Rồi nàng câm bặt.

Anh thật ấm áp, nhưng đó là sự ấm áp kinh khủng của loài thú dường như
đã hủy diệt nàng. Anh thở hổn hển như thú trong nỗi khao khát. Và nàng đã
giao phó cho điều đó.

Nàng không bao giờ, không bao giờ muốn giao phó mình cho điều đó.
Nhưng nàng đã ước rằng nó sẽ xảy đến với nàng. Và theo ý nguyện của
nàng, nàng đã nằm xuống và để cho nó xảy ra. Nhưng nàng không bao giờ
muốn nó. Nàng không bao giờ muốn bị tấn công, bị sờ mó, bị vồ vập như
thế. Nàng muốn giữ mình cho riêng mình.

Tuy nhiên, nàng đã mong nó sẽ xảy ra, và nó xảy ra. Nàng thở hổn hển và
khuây khỏa khi điều đó đã xong.

Thậm chí giờ đây nàng phải nằm trong sự siết chặt mạnh mẽ và cứng cáp
của sinh vật khác này, người đàn ông này. Nàng khiếp hãi và cố gắng thoát
ra. Nhưng hầu như nàng cũng quá kinh khiếpạnh đóng băng ở giường bên
kia.

“Em muốn đi khỏi tôi sao?” anh hỏi với một giọng là lạ. Ồ nếu có thể nàng
muốn nó ở cách xa nàng một ngàn dặm. Nhưng nàng lại ước sao nó gần gụi
như thế này.

“Không,” nàng đáp.

Và nàng có thể cảm thấy một niềm vui và niềm tự hào mơ hồ dâng lên trong
anh: vì cái giá nàng đã trả. Bởi vì anh đã có nàng. Nàng cảm thấy mình như
một nạn nhân. Và anh đang hoan hỉ với quyền lực bao trùm lên nàng, sự
chiếm hữu của anh, khoái lạc của anh.

Khi mặt trời vừa ló dạng, anh ngủ thiếp đi. Nàng bất thần ngồi dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.