CÔNG CHÚA - Trang 58

thấy gì thậm chí chỉ một tia lửa nhỏ, củi đã cháy thành than. Nàng ngồi
trong bóng đêm dày đặc mù mịt. Xuyên qua những khe hở nàng nhìn thấy
một ngôi sao.

Nàng muốn gì đây? Ôi, nàng muốn gì đây? Nàng ngồi trên giường và tự
đánh mình cho đến khi đau buốt. Nàng có thể nghe tiếng thở đều đều của
người đàn ông đang ngủ. Nàng run lẩy bẩy vì lạnh. Trái tim như không
muốn đập. Nàng muốn có hơi ấm, sự che chở, nàng muốn được mang đi
khỏi thân xác này. Và cùng lúc đó, có lẽ sâu sắc hơn bất cứ điều gì khác,
nàng muốn giữ mình còn nguyên vẹn, không bị sứt mẻ, không bị động
chạm, rằng sẽ không ai có thể áp đặt quyền hành hay vũ lực lên nàng. Đó là
một quy luật tất yếu tự do trong nàng mà không ai, đặc biệt không một
người đàn ông nào, có thể dùng quyền hành hay vũ lực ép buộc nàng được,
rằng không ai và không điều gì có thể chiếm hữu nàng.

Nhưng đó là một điều khác! Còn nàng thì quá lạnh, run lẩy bẩy, tim nàng
không đập nổi. Ôi, sẽ không có ai giúp trái tim nàng đập trở lại hay sao?

Nàng cố nói nhưng không thể. Sau đó nàng đằng hắng.

“Romero,” nàng gọi anh một cách kỳ lạ, “trời lạnh quá”.

Tiếng kêu của nàng đến từ đâu, và ai đã nói đó, trong đêm?

Nàng nghe tiếng anh ngồi dậy, và giọng nói của anh, giật mình, vang lên
làm nàng rúng động:

“Cô muốn tôi sưởi ấm cho cô?”

“Vâng.”

Chẳng bao lâu sau anh ôm nàng trong vòng tay, nàng muốn cào cấu anh để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.