CÔNG CHÚA - Trang 57

Xuyên qua những ngọn đồi là tiếng chó sói tru thảm thiết. Nàng tự hỏi
không biết những con ngựa sẽ ra sao đây.

Cảm thấy lạnh run lên, nàng quay lại vào túp lều. Ánh sáng ấm áp từ bên
trong túp lều xuyên qua những kẻ hở. Nàng đẩy cánh cửa ọp ẹp khép hờ.

“Những con ngựa sao rồi?” nàng nói.

“Con ngựa ô nó sẽ không đi đâu đâu. Còn con ngựa cái sẽ chỉ ở bên nó thôi.
Cô muốn đi ngủ giờ chưa?”

“Tôi nghĩ là tôi sẽ ngủ bây giờ.”

“Được rồi. Tôi sẽ cho ngựa ăn một ít yến mạch.”

Và anh đi ra ngoài trời đêm

Anh không quay lại trong một lát. Nàng nằm trên giường quấn chặt mền.

Rồi anh thổi tắt ngọn đèn lồng và nằm xuống giường của mình cởi quần áo.
Nàng nằm xoay lưng lại. Chẳng bao lâu sau, trong sự tĩnh lặng, nàng ngủ
thiếp đi.

Nàng mơ thấy trời đổ tuyết, và tuyết rơi lên người nàng xuyên qua mái
tranh, mềm mại, mềm mại, không ai giúp nàng được, nàng sẽ bị chôn sống.
Nàng trở nên lạnh hơn, tuyết đè nặng lên nàng. Tuyết sẽ nuốt chửng nàng.

Trong cơn chấn động bất ngờ, nàng tỉnh dậy, cảm thấy đau nhói. Nàng thực
sự rất lạnh, có lẽ cái mền nặng nề đã khiến nàng tê dại. Tim nàng như
ngừng đập, nàng cảm thấy không thể nhúc nhích nổi.

Một cơn co thắt khác lại đến, nàng ngồi bật dậy. Trời tối như mực. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.