CÔNG CHÚA BĂNG - Trang 131

B

à cảm thấy mệt mỏi. Mệt mỏi vì phải dọn sạch những thứ ô uế của người

khác. Mệt mỏi vì sự tồn tại không niềm vui của mình. Ngày lại ngày không
hề khác biệt. Mệt mỏi vì từng ngày từng giờ, gánh nặng tội lỗi cứ nặng trĩu
hai vai. Mệt mỏi vì mỗi sáng thức dậy và mỗi đêm trước khi đi ngủ đều băn
khoăn lo lắng không biết Anders có khỏe không.

Vera cho cà phê lên bếp đun. Tiếng đồng hồ tíc tắc là âm thanh duy nhất

vang lên trong bếp. Bà ngồi xuống cạnh chiếc bàn bếp và chờ cà phê sôi.

Cả ngày hôm nay bà làm công việc dọn dẹp cho gia đình Lorentz. Ngôi

nhà quá rộng nên phải mất nguyên một ngày mới dọn hết. Đôi khi bà lại
nhớ những ngày xưa cũ. Nhớ cảm giác an toàn vì chỗ làm ổn định, vị thế xã
hội được đảm bảo khi làm quản gia cho gia đình giàu có nhất miền Bắc
Bohuslän. Nhưng không phải lúc nào bà cũng nghĩ thế. Phần lớn bà thấy
hài lòng vì không phải tới đó mỗi ngày. Không cần phải cúi đầu chào và
khúm núm với Nelly Lorentz. Sự căm ghét của bà đối với người phụ nữ
này vượt qua mọi giới hạn. Thế nhưng Vera vẫn phải tiếp tục làm việc cho
bà ta từ năm này sang năm khác cho tới khi thời gian thay đổi mọi thứ.
Việc nuôi người giúp việc trong nhà đã trở thành lỗi thời. Hơn ba mươi
năm, bà luôn phải cúi đầu và lẩm nhẩm “xin cảm ơn bà Lorentz, dĩ nhiên là
được thưa bà Lorentz, có ngay đây thưa bà Lorentz” đồng thời phải cố đè
nén mong muốn túm lấy cái cổ mỏng manh của Nelly rồi vặn cho tới khi bà
ta tắc thở. Đôi khi khát khao ấy trở nên mãnh liệt tới mức bà phải giấu hai
tay sau lớp tạp dề để Nelly không phát hiện ra chúng đang run lên bần bật.

Ấm cà phê bắt đầu reo. Vera cố sức đứng thẳng người dậy, lấy ra một

chiếc tách cũ, sứt sẹo rồi rót cà phê vào đó. Chiếc tách này là vật duy nhất
còn sót lại từ bộ tách đám cưới mà bố mẹ Arvid trao lại cho họ ngày hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.