CÔNG CHÚA BARI - Trang 100

7.

Tôi tới đất nước xa xôi lạ lẫm ấy vào mùa thu, khi mới mười sáu tuổi.

Tôi không thể nhớ được mình đã tới nơi đó như thế nào. Chắc là nhờ tôi

sở hữu khả năng kì lạ, có thể tách rời được linh hồn và thể xác. Ngay cả
chuyện chúng tôi chịu đựng hơn mười ngày trong container ở cảng, khi chị
Syang bình tĩnh kể lại thì kí ức đó cũng chỉ hiện lên trong tôi như một giấc
mơ không rõ ràng.

Lúc này, con đường đời của tôi và chị đều chuyển hướng. Phải trải qua

gần một năm, tôi mới biết chị Syang đang sống trong căn nhà mà chúng tôi
đã từng tới. Chị ít nói hơn xưa. Chị nói với tôi thế này:

“Tụi mình suýt nữa là bị mất mạng đấy.”

“Là thế nào?”

“Vì ngạt thở.”

Chị kể rằng chúng tôi đã rất khó khăn mới bò được vào giữa hai lớp sắt

của sàn container. Ai nấy đều áp môi vào một lỗ tròn nhỏ như đồng tiền xu
được đục trên sàn. Còn chuyện sau đó thế nào thì tôi có thể nhớ được. Xe
chạy chừng mấy tiếng đồng hồ thì chúng tôi được thả xuống một cái kho
trên đường phố London trong một đêm tối trời. Những người đàn ông được
người ta dẫn đi trước. Ngày hôm sau tôi và chị Syang được đưa tới một ngõ
hẻm trên phố Tàu cách đó không xa. Đó là một khu nhà cao tầng chật hẹp, ở
hai bên hành lang có các dãy phòng nối liền nhau. Cửa phòng mở ra, có mấy
người phụ nữ cao to tóc nâu vàng ngó ra. Chúng tôi được đưa vào phòng
khách có đặt bộ sofa, một người phụ nữ da trắng, to béo, thở phì phò đi vào,
nói gì đó và rồi người đàn ông đưa chúng tôi tới bảo chúng tôi cởi hết quần
áo ra. Tôi, chị Syang và một chị khác cùng đi tàu chung ngập ngừng cởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.