CÔNG CHÚA BARI - Trang 105

Tôi còn nói rằng nhờ đó có thể biết được sức khỏe của người ta tốt và

không tốt ở chỗ nào. Tôi bắt đầu bóp chân cho chú Thanh. Tôi nhìn thấy
giữa lòng bàn chân có một chấm đỏ trên huyệt dũng tuyền. Tôi nhấn vào đó
thì chú Thanh khẽ kêu lên. Tôi lặp đi lặp lại tám lần những thao tác cơ bản
của mát-xa chân và bấm một nửa số huyệt trong số một trăm hai mươi huyệt
của chân.

“Tim của chú không tốt lắm.”

Tôi chấm khăn lên cái trán lấm tấm mồ hôi của chú và nói như vậy. Chú

Rhu dịch lại lời của tôi thì chú Thanh gật gật đầu và huýt sáo. Chú đứng dậy
móc trong túi quần ra tờ tiền mười bảng Anh và đưa về phía tôi.

“Cháu cầm lấy đi, tiền công cho cháu đấy.”

Chú Rhu nói, tôi liền cúi đầu bày tỏ sự cảm ơn và nhận tiền. Rồi họ nói

chuyện với nhau một lúc thật lâu. Trên đường về chú Rhu giải thích cho tôi:

“Chú ấy nói sẽ nhận cháu vào làm. Chẳng phải chú là người đã nhận ra

khả năng của cháu sao?”

Tuần sau đó, tôi đi làm tại Tonkin và chú Thanh đưa tôi ra ở cùng với một

chị người Bangladesh cũng đang làm trong cửa hàng của chú. Chị Luna hơn
tôi ba tuổi, dù chỉ mới hai mươi tuổi thôi nhưng chị đã là mẹ của hai đứa con
rồi. Chị lấy chồng năm mười sáu tuổi rồi đẻ con, sống ở một thành phố khác
nhưng sau khi chia tay với chồng thì chuyển tới London. Khi tôi với chị dần
trở nên thân thiết, chị chỉ cho tôi xem những vết thương ở lưng và ở đùi do
bị chồng đánh.

Lúc nào cũng vậy, tôi luôn gặp may mắn. Ở gần đó có vài khu chung cư

cao tầng của quận nhằm hỗ trợ người nghèo, tuy nhiên môi trường sống rất
hạn chế. Đa phần những căn hộ này là dạng một phòng hoặc mỗi căn có một
phòng ngủ, một phòng khách kiêm luôn nhà bếp. Trên hành lang bọn trẻ
chạy chơi qua lại, nhà nào cũng đông đúc lên tới gần mười người. Những
người sống ở đó phần lớn là người có nước da đen, da xanh, da vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.