Nơi chị Luna ở nằm trong một ngõ hẻm có các dãy nhà liên kế nối nhau
của vùng Rambus, tuy nghèo như nhau nhưng lại là một nơi rất yên tĩnh và
an toàn. Không rõ nhà được xây từ bao giờ nhưng bên ngoài sơn trắng nhìn
rất sạch sẽ. Các tòa nhà đều cao ba tầng và lại có bán tầng hầm nữa. Tôi và
chị Luna cùng sống trong căn phòng bán tầng hầm đó. Cửa vào có cầu thang
bộ đi xuống, nhưng khi đứng ở bếp thì thấy bếp được nối liền với sân trông
không khác gì nhà trên mặt đất.
Nơi đây đã trở thành thế giới của tôi và tôi sẽ giới thiệu những người hàng
xóm sống trong căn nhà này. Vừa xuống hết cầu thang, thuôn theo hành lang
hẹp, cửa nhà tôi và cửa nhà hàng xóm đối diện nhau, căn phòng hình chữ
nhật được chúng tôi chia thành phòng ngủ kiêm luôn phòng khách và nhà
bếp. Hàng xóm sống dưới tầng hầm là vợ chồng người da đen đến từ
Nigeria. Người chồng làm việc ở cây xăng và người vợ thì đi giúp việc theo
giờ.
Căn hộ bên phải tầng một là nơi ở của một đầu bếp người Trung Quốc và
một công nhân vệ sinh người Philippines, họ cũng chia phòng giống như
chúng tôi vậy. Căn bên trái là của gia đình người Sri Lanka, họ quản lí một
cửa hàng Ấn Độ nhỏ gần đó.
Bên phải tầng hai là gia đình người Ba Lan đang sống, người chồng đưa
những người lao động theo thời vụ ở đất nước mình tới, ghép thành nhóm
làm công việc sửa nhà. Vợ và con gái cùng là nhân viên bán hàng trong một
siêu thị. Tầng hai bên trái là nhà của ông già Abdull người Pakistan, lúc tôi
mới tới, chị Luna đã đưa tôi đến chào ông vì vậy mà tôi nhớ tên ông.
Ông Abdull là người quản lí tòa nhà này. Ông mặc chiếc áo truyền thống,
cúc cài lên tận cổ và vạt dài phủ xuống quần. Khuôn mặt ông Abdull đầy râu
trắng, nước da xỉn màu như bị cháy nắng. Khi chị Luna dẫn tôi tới chào, ông
pha trà bạc hà cho chúng tôi uống. Lúc nào ông cũng để chiếc kính lão trễ
xuống tận mũi và đọc một cuốn sách dày. Mãi sau này khi vốn tiếng Anh
của mình đã kha khá, tôi mới nói chuyện với ông và biết rằng cuốn sách ông
thường đọc là cuốn kinh Koran của đạo Hồi.