CÔNG CHÚA BARI - Trang 110

“Gia đình nó sống ở Leeds. Bảo về nhà ông ở nhưng nó cứng đầu cứng cổ

chẳng thèm nghe.”

Ali chỉ cười.

“Tối mai cháu cùng Luna tới đây ăn tối đi. Cháu đã từng ăn món Pakistan

chưa?”

“Dạ chưa. Để cháu nói với chị Luna.”

“Cũng còn mấy nhà khác nữa nhưng họ đều có gia đình cả.”

Không biết có phải ông Abdull áy náy khi chỉ mời hai chúng tôi không

mà nói vớt vát như vậy. Từ lâu tôi cũng đã muốn thân thiện với ông Abdull
tốt bụng, nay lại tình cờ còn được gặp cả cháu nội của ông nữa.

Đến ngày hẹn, tôi và chị Luna về sớm hơn mọi ngày một tiếng. Cũng may

là ngày hôm sau cửa hàng nghỉ nên chú Thanh cũng chẳng phản đối việc
chúng tôi về sớm. Tôi và chị Luna ghé vào quán bán đồ ăn sẵn gần đó mua
mấy món Trung Quốc chế biến theo kiểu Malaysia. Chị Luna cho biết những
người theo đạo Hồi và đạo Hindu không ăn thịt lợn vì vậy chúng tôi đã chọn
món thịt gà, tôm, nấm và măng xào. Hai chị em tôi vừa về tới cầu thang nhà
thôi đã ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa trong làn khói bếp. Trong tòa nhà có
nhiều người nước ngoài sinh sống nên vào những buổi tối ngày nghỉ, họ hay
nấu những món ăn đặc trưng của dân tộc mình và cũng chẳng có ai phàn nàn
cả.

Chúng tôi nhấn chuông, ông Abdull mở cửa với trang phục áo trắng dài

trùm lên quần sarouel

[13]

. Tôi và chị Luna lần lượt nói “Chúc mừng sinh nhật

ông”. Ali đứng trước bếp đang nấu nướng, nở nụ cười thay cho lời chào.
Trên bàn ăn, những chiếc đĩa đã được múc đầy món cari thịt gà, ớt xanh và
kebab thịt cừu. Chúng tôi cũng trút những món ăn mà mình mua ra đĩa, vậy
là chiếc bàn ăn nhỏ của ông Abdull đã đầy ắp thức ăn. Món ăn mà Ali đang
chuẩn bị là bánh mì chapati. Bất cứ cửa hàng thực phẩm nào ở London cũng
bán đầy bánh naan, chapati và Ali đang làm nóng chúng trên chảo ráo. Anh
cho bánh vào giỏ và mang ra, bốn người chúng tôi bắt đầu ngồi vào bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.