CÔNG CHÚA BARI - Trang 121

Cô Sara hốt hoảng suýt nữa buông tay lái. Chiếc xe nghiêng ngả.

“Cháu quả thật lạ lùng.”

Tôi cũng không nói với cô về những hình ảnh như đám mây đen bao bọc

lấy phu nhân Emille cùng những người phụ nữ da đen và đám trẻ con gục
ngã. Xe đỗ trước cửa Nail salon Tonkin, cô Sara chìa phong bì tiền ra trước
mặt tôi. Khi mở ra xem tôi thấy ngoài tiền giờ ra là số tiền nhiều gấp đôi như
vậy. Lần đầu tiên tâm trạng tôi trở nên nhẹ nhõm khi nghĩ nếu cứ làm việc
chăm chỉ thế này thì chỉ cần nửa năm tôi có thể trả hết số nợ ở phố Tàu. Tất
nhiên tôi chỉ đưa cho chú Thanh tiền giờ. Nhưng chú cũng có vẻ hài lòng
với việc người khách quen có uy lực này trở thành mối thu nhập lâu dài.

Tôi cầm mảnh giấy ghi địa chỉ và định bụng đi tàu điện ngầm để tìm tới

căn biệt thự đó. Trống ngực đập thình thình vì sợ hãi nhưng mặt khác lại
thấy vui khi giờ đây tôi đã được thoải mái đi tới bất cứ đâu.

Đổi hai lần tàu điện ngầm và đến con đường chạy xuôi theo công viên

Holland quen thuộc và tôi đã chậm mười phút so với giờ hẹn. Tôi đi lại cánh
cửa tầng hầm và nhấn chuông, khuôn mặt ngăm ngăm của cô Sara xuất hiện.

“Chào Bari, cô cứ sợ rằng cháu không tìm tới được.”

“Cháu đi sai tuyến phải đổi tàu nên mới muộn ạ.”

“Bà đang đợi. Đã hai lần hỏi sao cháu chưa đến.”

Khi cô Sara đưa tôi lên phòng khách tầng hai đã thấy phu nhân Emille

mặc chiếc áo choàng quý phái màu xanh kiểu Trung Quốc đang ngồi lút
trong ghế sofa. Tôi bắt chước cô Sara nhún gối chào, phu nhân Emille nói
với tôi bằng âm điệu nhẹ bẫng.

“Ừ, cháu đến đấy à.”

Sau khi thấy cô Sara hướng về phía tôi gật đầu và đi khỏi, phu nhân

Emille liền nói với tôi.

“Hôm nay không cần phải mát-xa trước đâu. Chúng ta uống trà nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.