CÔNG CHÚA BARI - Trang 125

màu tối ấy cuộn lại với nhau như muốn nhấn hai người đàn ông da trắng
xuống. Họ thét lên.

“A, bỏ ra.”

“Cho ta ra khỏi nơi đây.”

Đột nhiên khe hở biến mất và nền đất liền lại. Không biết từ lúc nào,

những cụm khói đen cuộn trở lại thành hình người đứng, người ngồi xung
quanh cái cây và đống lửa lại bắt đầu cháy. Ở cửa rừng nơi tôi đến, phu nhân
Emille đang bước tới trong chiếc áo choàng dày màu xanh như thường ngày.
Phu nhân Emille nước mắt đầm đìa, nói như van nài với bà Beki.

“Xin vú hãy thả những người kia ra.”

Bà Beki với khuôn mặt không một chút cảm xúc trả lời.

“Không phải lỗi của ta, con ơi, những linh hồn không muốn tha cho họ.”

“Con phải làm sao để họ được thả ra?”

“Hỏi Bari đi, hỏi Bari ấy.”

Trước khi phu nhân Emille kịp cất lời, tôi đã mở bừng mắt ra. Tôi còn

nhìn thấy cả những hạt ngọc tròn của chiếc đèn chùm lơ lửng trên không
trung. Dù trong đầu tôi vẫn còn rất mông lung nhưng đồ đạc trong phòng
hay những chiếc lá cây ngoài cửa sổ trông vẫn rất rõ nét. Tuy nhiên sắc màu
của chúng lại là thứ màu vàng nhợt nhạt như tấm ảnh lâu ngày. Tôi im lặng
và chờ cho đến khi sắc màu trở lại đúng với màu của nó.

“A, tỉnh rồi!”

Tôi nghe thấy phu nhân Emille thốt lên như vậy. Bà từ tốn đứng dậy tiến

về phía tôi và ngồi bên cạnh chiếc ghế dài.

“Ừ, cháu nhìn thấy gì vậy?”

Tôi không thể giải thích được tất cả quang cảnh mà mình vừa nhìn thấy.

“Cháu thấy rất nhiều người da đen đang đào hang. Và rất nhiều người

chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.