CÔNG CHÚA BARI - Trang 133

Tôi để cửa mở và đợi nhưng chị không nói gì, cứ thế đi thẳng vào. Tôi đi

vào cùng chị, đóng cửa rồi quay lại thì đột nhiên chị tựa người lên vai tôi òa
khóc nức nở. Tôi luống cuống rồi khẽ vỗ vỗ lưng chị.

“Có chuyện gì thế chị?”

Vừa hỏi xong thì chị ngồi phịch xuống như tuột khỏi người tôi.

“Chồng tôi bị bắt đi rồi.”

Tôi xốc nách chị lên, dìu chị tới chiếc ghế sofa êm ái mà tôi và chị Luna

thường ngồi. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt sậm màu của chị, chị nói.

“Người cùng làm với anh ấy ở cây xăng điện thoại báo cho tôi biết.

Chồng tôi không có giấy phép lao động.”

Lúc đó tim tôi như thót lại. Ôi trời ơi, đúng là sự thật rồi!

“Chúng tôi đã khổ thế nào mới đến được đây...

Chúng tôi chẳng có chỗ nào để đi cả.”

Trong lúc tôi vào bếp đặt ấm nước và lấy tách trà ra, chị vẫn tiếp tục kể.

“Do không có giấy phép nên chúng tôi mất một trăm bảng mỗi tuần để

mượn giấy phép từng tháng một. Nhưng do tuổi tác quá chênh lệch, chỉ cần
trực tiếp nhìn mặt là lộ ra ngay. Đa phần mấy người chủ trừ vào tiền lương.
Nếu mượn được giấy phép thì nhận được bảy mươi phần trăm, nếu không có
thì chỉ nhận được một nửa, có khi còn chỉ nhận được ba mươi phần trăm
lương thôi.”

Tôi pha trà và để trước mặt chị, lúc này chị đã bình tĩnh hơn, nấc nấc

thêm mấy tiếng rồi im lặng uống trà.

“Nếu anh ấy bị trục xuất về nước... thì tôi cũng bỏ trốn thôi.”

Chị nhìn chăm chăm xuống nền nhà rồi lẩm bẩm.

“Chúng tôi bỏ lại ba đứa con để tới nơi này. Số tiền nợ cho chuyến di cư

này vẫn còn chưa trả được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.