CÔNG CHÚA BARI - Trang 134

Tôi không thể nói được rằng mình cũng cùng cảnh ngộ như chị vì tôi ở

trong tình thế không thể tin bất cứ ai. Trong thời gian qua, nào là phải trả
tiền phí vượt biên, nào là phải kiếm tiền trang trải cuộc sống, tôi không thể
quan tâm tới điều gì khác, và đây là lúc tôi cảm nhận được rõ nhất tình cảnh
của mình. Tôi chợt nghĩ phải an ủi chị mà cũng là để trấn an chính mình.

“Biết đâu anh ấy lại được thả về...”

Nhưng chị lắc đầu mệt mỏi.

“Trước đây cũng có một lần may mắn, họ cũng đi truy bắt như vầy nhưng

do thay đổi người phụ trách nên họ không kiểm tra mà chỉ gọi danh sách
giấy chứng minh thôi. Nhờ có một cụ già trong số người bị bắt giúp đỡ mà
chồng tôi đã thoát được ra ngoài. Tất nhiên sau này người ta cũng biết giấy
tờ của chồng tôi là giấy tờ giả. Mọi chuyện đều nằm trong sự sắp đặt của
Thánh Allah thôi.”

Bề ngoài tôi hành động rất thận trọng nhưng tôi biết rõ mối nguy hiểm

đang rình rập chúng tôi. Chồng chị bị bắt để điều tra thì dĩ nhiên việc mượn
giấy tờ của người khác sẽ bị bại lộ. Nơi sinh sống rồi mối quan hệ gia đình
cũng sẽ bị phát hiện ra ngay. Cũng có thể ngay sáng ngày mai, những người
đi truy bắt sẽ xuất hiện. Biết đâu lúc này việc con cái không ở đây lại là điều
may mắn đối với vợ chồng anh chị. Tôi hỏi người phụ nữ da đen đã có phần
buông xuôi tất cả và bần thần như kẻ mất hồn.

“Vậy chị có chỗ nào để ở trong mấy ngày này không?”

Nghe tôi hỏi chị mới giật mình.

“Ôi thánh thần ơi, có thể ngay sáng ngày mai họ sẽ tới.”

Chị đặt hai tay lên ngực, lắc lắc đầu, điệu bộ luống cuống rồi như bừng

tỉnh chị vội vàng đứng lên và nói.

“Tôi sẽ gọi điện thoại nhờ vả người chủ nhà nơi tôi làm việc. Biết đâu lại

tốt vì họ đang giao nhà và gửi con cho tôi trông...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.