CÔNG CHÚA BARI - Trang 161

“Có biết được chính xác là nó đi đâu không?”

“Chắc chắn là nó đã đi Peshawar. Đó cũng là quê hương của Saitu - một

đứa bạn trong nhóm của nó cũng cùng đi.”

“Có lấy được địa chỉ của Saitu về không?”

“Có, mẹ của cậu ấy đưa cho. Bà ấy cũng nhờ cháu đi bắt chúng nó về.”

Nơi đến của họ là Afghanistan hầu như đã được xác định rõ ràng. Bởi

Peshawar là thành phố biên giới gần nhất với Kabul, thủ đô của Afghanistan.

Tôi lo lắng nhưng cũng không can ngăn Ali. Mà dù có muốn như vậy

cũng không thể làm được khi mà anh đã biết rõ nơi đến của em trai mình,
lúc này tôi có mang đã gần ba tháng nhưng chưa thể nói được với Ali. Bởi
điều duy nhất mà ông Abdull và tất cả các thành viên trong gia đình đang
quan tâm chính là làm sao tìm được Usman. Chưa đầy bốn ngày sau, Ali đã
lên đường đi Pakistan. Và không ai có thể ngờ rằng đó là sự chia ly dài đằng
đẵng.

Tôi mất tin tức về Ali kể từ đó cho tới mùa hè năm ấy. Tôi đã sinh con

một mình. Đó là một bé gái da ngăm ngăm với đôi mắt to giống Ali y hệt.
Lúc đó tôi mới chỉ vừa tròn mười chín tuổi.

Chiến tranh ở Afghanistan đã kết thúc, mặc dù đã được tuyên bố hồi đầu

năm nhưng những trận đánh ở vùng núi vẫn còn tiếp diễn và liên tục được
phát trên tivi. Hình ảnh những người dân nông thôn đi tị nạn, đường phố đổ
sập, hoang tàn và ngổn ngang, những đứa trẻ đói khát vẫn ngày ngày xuất
hiện trên màn hình.

Sau khi nằm viện hai ngày, tôi trở về nhà. Ông Abdull thay chồng tôi cần

mẫn mua về các loại đồ dùng cho em bé như quần áo, bình sữa, tã giấy. Ông
đặt tên cho con tôi là “Hollya”. Tôi hỏi ông:

“Hollya có nghĩa là gì vậy ông?”

“À, nó có nghĩa là tự do.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.