CÔNG CHÚA BARI - Trang 163

Nghe tôi hỏi cô Sara liền hạ giọng.

“Ông chủ chết rồi. Bị bắn.”

“Trời ơi! Sao đột ngột như vậy...”

“Đứa con gái khốn nạn ấy đã bắn tới ba phát súng.”

Cô Sara chỉ nói đến đó rồi ngừng lại. Tôi sửng sốt đến mức quên bẵng đi

nỗi lo của mình, chỉ thấy xót xa cho phu nhân Emille. Có lẽ lí do khiến bà
mê đắm hội phù thủy cũng là do đức ông chồng đang sống riêng của mình.

Tôi, chị Luna đang ăn tối trong phòng thì ông Abdull đi xuống. Ông nắm

tay, nắm chân, rồi cọ cả khuôn mặt có bộ râu mềm như nước lên má con tôi.

“Ông có một tin muốn nói với cháu...”

“Hai ông cháu cứ nói chuyện đi ạ.”

Chị Luna tinh ý toan đi về phòng mình thì ông xua tay, ý bảo chị cứ ở

luôn đó.

“Không sao đâu. Toàn chuyện chúng ta đã biết cả. Anh trai của Ali đã trở

về từ Pakistan rồi.”

Tôi và chị Luna cùng nhìn nhau rồi quay sang nhìn ông.

“Nó đã xác nhận được tin Ali đi tìm tung tích thằng em nó từ Peshawar

tới Kabul. Bác của Saitu kể rằng Usman và các bạn của nó đã tìm tới nhà
trước khi chiến tranh nổ ra. Chúng ở đó khoảng năm ngày rồi đi Kabul. Khi
thằng Ali ở Kabul, nó cũng có gọi điện thoại nữa cơ mà. Rồi sau đó thì bặt
vô âm tín giống như thằng em nó. Theo như mọi người nói, rất nhiều người
đã bị phục kích ở phía Bắc Kunduz và Jalalabad - gần Kabul, nhiều người bị
chết và bị bắt bởi quân đồng minh phía Bắc. Cầu mong chúng nó được an
toàn.”

Tôi lẩm bẩm như nói một mình.

“Ali bây giờ vẫn còn sống, cháu có thể cảm nhận được điều đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.