CÔNG CHÚA BARI - Trang 164

Chồng tôi đã tới chiến trường được hơn nửa năm, không ai biết bất cứ

tung tích gì, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng cả hai anh em Ali đã chết, âu
đó cũng là chuyện thường tình. Chị Luna và ông Abdull cúi đầu tránh ánh
nhìn của tôi và im lặng. Kể từ đó, mọi người xung quanh cứ hễ nói đến
chuyện chồng tôi đều có thái độ như thế. Có thể họ nghĩ giờ đây việc an ủi
tôi rằng hãy yên tâm, Ali rồi sẽ trở về chẳng còn có ý nghĩa gì nữa. Tôi đã
gặp Ali mấy lần trong mơ, đôi khi còn mơ thấy cả Usman nữa. Không biết
có phải vì Ali là chồng tôi hay không mà trong mơ tôi có thể cười nói với
anh, kể cả nổi giận đùng đùng lên với anh nữa, nhưng với Usman thì không,
tôi chỉ đứng nhìn từ xa, khi cất tiếng gọi thì cậu ấy bỏ đi mất.

Trong khi tôi đang làm việc ở Tonkin thì cô Sara điện thoại tới. Mặc dù

không phải là ngày hẹn nhưng cô gọi với vẻ gấp gáp. Tôi bắt taxi đi đến đó.
Cô Sara vừa nhác thấy tôi vào đến cửa dưới tầng hầm đã ra hiệu ngay cho
tôi.

“Có chuyện gì vậy cô?”

Cô Sara lắc đầu rồi thở dài.

“Bà đã ba lần hỏi xem cháu tới chưa. Tình hình gay go lắm. Cháu thử làm

cách nào đó đi.”

Tôi vào phòng của phu nhân Emille trên tầng hai thì thấy cửa sổ phòng

đều che kín rèm, đèn không bật và phòng tối om. Cô Sara khẽ khàng cất
tiếng với giọng run run.

“Thưa bà, Bari tới rồi.”

“Ừ, được.”

Giọng nói của phu nhân như từ xa xăm vọng lại. Cô Sara đẩy vào lưng tôi

rồi đi mất. Tôi tiến tới gần giường bà. Do không nhìn thấy gì nên tôi đành
phải dò dẫm bật công tắc đèn ngủ ở đầu giường. Trên bàn bên cạnh là một
chai Cognac và cái ly tròn trịa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.