CÔNG CHÚA BARI - Trang 167

“Đây là đâu vậy bà?”

“Đây là vùng trung gian giữa thế giới thực tại và thế giới bên kia, nơi

những phù thủy như cháu có thể bước vào. Những người như chúng ta, mặc
dù đã chết nhưng vẫn có thể tiếp cận nó.”

“Vậy giờ cháu chết rồi sao?”

“Sống rồi chết, chết rồi lại sống. Cháu hãy tìm và ghi nhận tất cả những

thứ mà mình muốn ở đây.”

Bầu trời đột nhiên chuyển thành đêm tối, tứ phía đầy ánh sáng và âm

thanh chói tai như sấm nổ. Tiếng súng liên thanh liên tục dội lên, pháo nổ
rền đến muốn rách cả màng nhĩ. Tôi bay mà như đang trượt đi trên nền đất
ngổn ngang. Một ngôi làng nhỏ hiện ra, tôi nhìn thấy những căn nhà đang
cháy cùng những cụm khói đen. Mọi người đang dồn lại trong một ngõ hẻm.
Trên đường đầy các xác người, những người đàn ông mất chân, mất tay liên
tục gào thét. Tôi nghe thấy tiếng máy bay và tiếng trực thăng trên đầu, xe
tăng đang lăn bánh thép tiến vào trong làng.

Một cách hối hả, tôi chạy tới và phát hiện ra một nhà thờ Hồi giáo nằm trơ

trọi trên một bãi trống. Hàng trăm người đàn ông và phụ nữ đang quỳ gối
dưới sàn vái lạy. Họ ngồi lặng phắc một lúc rồi đứng lên vái, cứ liên tục như
vậy. Tôi hỏi một người phụ nữ khoác áo Burka

[31]

giữa những người phụ nữ

trùm khăn Hijab.

“Bà có nhìn thấy Ali không?”

“Ali, là ai nhỉ?”

“Có ai nhìn thấy Ali không vậy?”

Tiếng hỏi nhau í ới vang vọng khắp nhà thờ rồi trở nên ầm ĩ. Tôi chợt

nghe thấy tiếng ai đó hét lên trong đám đông.

“Tôi đã nhìn thấy Usman. Cậu ấy đi Kunduz rồi.”

Và tiếng Usman, Usman, cùng tiếng Kunduz, Kunduz vang ra bốn phía.

Tôi rẽ đường đi trong đám người và len lỏi tìm chủ nhân của giọng nói đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.