CÔNG CHÚA BARI - Trang 171

11.

Sau Tết âm lịch mấy ngày, chị Syang đến tìm tôi ở Nail salon Tonkin. Tôi

đang làm việc thì chị Bình đang ngồi nghỉ ở phòng đợi, chờ đến lượt làm, hé
cửa chờ tôi nhìn ra. Tôi đưa mắt dò hỏi xem có chuyện gì thì chị ngoắc ngón
tay, xỉa ra ngoài mấy lần. Vậy là có ai đó đang đợi tôi bên ngoài.

Tôi đắp khăn nóng lên chân khách rồi ra ngoài phòng đợi. Lúc đầu tôi

không thể nhận ra được chị. Chị mặc váy ngắn, đi đôi bốt cao đến tận đầu
gối, mặc chiếc áo khoác mỏng để hở đôi vai trần. Tóc để dài rẽ ngôi giữa
theo đúng kiểu của phụ nữ Á Đông.

Chị ngồi bắt chéo chân, hất hông bằng một động tác kì cục rồi hỏi tôi.

“Em khỏe chứ?”

Tôi không thể nhớ ra nổi nụ cười của chị. “Chị là ai... Xin lỗi vì em không

nhận ra được.” Tôi lắc đầu lẩm bẩm thì chị nhỏ giọng trả lời:

“Chị là Syang đây.”

Tôi đang nghĩ xem Syang là ai thì chặn tay lên miệng. Chị thay đổi đến

mức tôi không thể nhận ra được. Khuôn mặt trắng trẻo của chị giờ đã trở nên
đen đúa, đôi mắt trong veo trước đây đã mờ đục và gương mặt trang điểm
quá đậm. Tôi sững sờ cầm tay chị. Đúng lúc đó một cảm giác có lỗi ùa về.

“Em đã định liên lạc với chị mà lại quên mất. Em xin lỗi...”

“Chị chỉ định gặp em một chút thôi. Em có bận không?”

“Em không sao đâu.”

Chị kéo tôi tới quán trà bên kia đường. Tôi nhìn vào bàn tay đang đặt trên

bàn của chị, lớp sơn móng đã bị tróc nham nhở, chiếc áo khoác cũng đã sờn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.