CÔNG CHÚA BARI - Trang 174

Ali vẫn biệt tăm biệt tích. Hollya Sul đã lớn, có thể bò đi khắp mọi nơi,

bám vào vật gì đó để đứng lên, rồi ngã xuống và khóc. Khi đi làm, tôi gửi
con cho ông Abdull trên tầng hai, việc coi sóc Hollya đối với ông cũng khá
vất vả. Có những lúc hai cụ cháu say sưa ngủ bên nhau trên giường. Ông đã
nhờ các cụ già trong nhà thờ tìm giúp một người trông trẻ theo giờ, đó là con
gái của người bán hàng tạp hóa. Ông chủ cửa hàng là người Pakistan kinh
doanh cả thuốc lá và vé xe bus. Con trai ông còn đi học và con gái thì cùng
bán hàng với bố mẹ. Cô con gái Ysya hứa sẽ trông Hollya vào giờ chiều khi
mẹ cô thay cô trông hàng. Ông Abdull bảo rằng sẽ trả tiền trông trẻ nhưng
tôi đã nghiêm túc từ chối. Dù sao con bé cũng là con gái của tôi, vả lại ông
chẳng phải là đã tối mắt tối mũi vì con bé cả ngày rồi đấy thôi.

Khi tôi tới làm thêm tại nhà phu nhân Emille, cô Sara đang chờ tôi với vẻ

mặt vui vẻ. Gần một tháng trời tôi không lui tới vì phu nhân Emille đã đi du
lịch. Mỗi lần tới chỉ cần nhìn mặt cô Sara ở cổng thôi là có thể đoán được
ngay không khí ở nhà đó đang như thế nào.

“Có chuyện gì vui vậy cô?”

Tôi hỏi thay cho câu chào của mình, và cô Sara trả lời ngay bằng giọng

mũi.

“Nhà này đã xuất hiện một thiên thần.”

Trong lúc tôi còn ngơ ngác chưa hiểu ra ý tứ của cô Sara thì cô đã vội

quay đi, nói.

“Cháu lên nhanh lên, chắc bà đang rất muốn khoe với cháu đấy.”

Chúng tôi vừa lên cầu thang đã nghe thấy từ phía phòng khách tiếng trẻ

con cười nắc nẻ. Phu nhân Emille vừa vỗ tay vừa gọi gì đó. Chúng tôi đứng
theo dõi cảnh đứa trẻ lon ton chạy trong phòng còn phu nhân thì đuổi bắt.

“À, Bari vào đây cháu, cháu lại làm quen với Toni, con ta đi.”

Trước khi đứa trẻ chạy tới, tôi đã ôm chầm lấy nó. Toni nhăn mặt lại,

nghiêng người về phía cô Sara đứng cạnh đó và nhoài vào lòng cô. Cậu bé

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.