CÔNG CHÚA BARI - Trang 175

rất kháu khỉnh với mái tóc đen, mặt mũi sáng sủa và sống mũi cao, rất thẳng.

“Đưa Toni ra ngoài và cho thằng bé ăn gì đi.”

Nghe phu nhân Emille nói như vậy cô Sara liền ôm đứa bé đi xuống lầu.

Phu nhân Emille và tôi cùng uống trà. Bà kể đã mang con của chồng mình
và người đàn bà Thái Lan về nuôi. Trong thời gian người phụ nữ đó bị giam
chờ ngày xét xử, đứa trẻ đã được gửi ở nhà người em chồng. Cách đây
không lâu người ta gọi điện tới, bà do dự nhưng rồi cũng đích thân đến, gặp
đứa trẻ xong thì quyết định đón nó về ngay.

“Lần đầu tiên nhìn thấy nó trái tim ta như muốn vỡ toang.”

Bà khoe mặc dù đã có một người con gái lấy chồng ở Úc, nhưng khi vừa

mang đứa trẻ về thì nhà cửa trở nên sống động, bản thân dường như trẻ ra.
Tôi nhìn quanh phòng khách, các bức rèm đã được kéo lên và gật đầu.

“Vâng, sẽ có nhiều điều tốt đến với bà. Ngay bây giờ không khí trong nhà

đã rất khác rồi bà ạ.”

“Nhưng... có chuyện lạ lắm.” Phu nhân Emille nói.

“Sự căm ghét của ta đối với mẹ thằng Toni đã dần dần biến mất, bởi cô ta

là người đã sinh ra thằng bé. Trước đây chỉ cần nghĩ tới thôi là ta đã cảm
thấy sự sỉ nhục và cứ hễ nhìn thấy con gái châu Á nào là muốn rẻ rúng.”

Tôi mát-xa chân cho phu nhân Emille và cảm nhận được toàn bộ cơ thể bà

đã bình ổn. Không biết có phải tôi cũng được truyền cảm giác đó từ phu
nhân Emille hay không mà cái cảm giác bức bối, bất an, mất bình tĩnh của
mình trước đây đã lắng xuống.

Đầu mùa hè, cách ngày đầy năm Hollya Sul một tháng, hôm đó trời mưa,

mặc dù trời chưa tối nhưng bên trong cửa hàng đã bật điện sáng trưng. Bên
ngoài trời mưa như trút nên bầu trời càng tối hơn, không khí lạnh lẽo và ảm
đạm. Vì thế chú Thanh quyết định đóng cửa sớm và dường như mọi người ai
cũng đoán ra được điều tất yếu này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.