CÔNG CHÚA BARI - Trang 188

Musan và Buryong; tôi nghĩ thể nào cũng sẽ nhìn thấy chị Hiền và những
người khác trong gia đình nên cố gắng ngoái đầu nhìn cho thật kĩ.

Tôi thấy gia đình mình. Chị Trinh, chị Thục cùng mẹ bị đày lên Buryong

cũng có ở đó, thêm cả chị Hiền bị chết cóng trên núi. Vậy là tất cả đều đã
chết. Cũng giống như tôi vừa mơ vừa biết mình đang mơ, tôi ý thức được
rằng nơi này chỉ là ảo ảnh của thế giới khác. Tôi cất giọng.

“Mẹ ơi, các chị ơi, Hiền ơi!”

Nhưng mọi người chỉ chú mục về phía trước, dường như không nhìn thấy

tôi.

Các cảnh tượng liên tục thay đổi và mọi thứ trên những con thuyền ấy dần

dần được phơi bày rất rõ. Người da trắng, da đen, da vàng, đủ loại màu da,
nhân chủng đang ở trên thuyền. Con thuyền với tất cả các linh hồn trên đời
này, người chết đói, chết bệnh, chết vì đau khổ, chết khi đang làm việc, chết
vì bị đánh, chết nổ, chết cháy, chết đuối, chết vì mòn mỏi. Đằng trước
thuyền có ai đó đang vươn người ra ngoài và hét lên.

“Hãy trả lời ngay đi, vì sao mà chúng tôi phải chịu đau khổ như vậy? Tại

sao chúng tôi lại ở đây?”

Tôi nhận ra người vừa hét lên là bà Beki liền hỏi lại.

“Quang cảnh này là gì thế? Tại sao mọi người lại ở cùng một chỗ vậy?”

“Đây là cảnh tượng trong đầu cháu đấy. Đừng quên câu hỏi của ta.”

Tôi hướng về phía con thuyền đang xa dần về hướng ngược lại, hét lên.

“Khi quay trở về tôi sẽ cho biết.”

Lại một con thuyền khác trôi qua. Con thuyền đỏ thẫm đang từ từ trôi tới,

trên boong, đuôi thuyền và mũi thuyền thắp đuốc lập lòe.

Trong thuyền là những người vác thương, vác cung tên, cầm dao, cầm

súng, đang đứng xếp thành hàng. Những con người ngoi ngóp thở, tóc tai rũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.