CÔNG CHÚA BARI - Trang 189

rượi, cánh tay, chân bị cắt rời, cổ cũng lìa ra, mặc quân phục nhuốm máu,
đeo băng, chống nạng, bịt mắt.

Trong thuyền, tôi nhìn thấy cả ông nội và bố của phu nhân Emille, thấy

quân Mỹ và cả quân Anh, gặp lại cả Usman em chồng tôi. Usman râu dài
đội mũ tròn màu trắng, cất cao giọng hỏi tôi.

“Bari, hãy cho tôi biết tại sao kẻ ác trên đời này lại thắng? Tại sao chúng

tôi lại ở chung với kẻ thù tại đây?”

Tôi hét lên trả lời với Usman.

“Khi nào quay trở về tôi sẽ cho biết.”

Con thuyền của tôi đang lướt chầm chậm qua biển máu. Một con thuyền

khác phía đằng xa từ từ tiến lại. Con thuyền đen kịt từ buồm cho tới hai mạn
thuyền.

Đứng trong thuyền là đôi nam nữ đeo thuốc nổ lủng lẳng phía trước,

miệng mím chặt. Người đàn ông toàn thân trần truồng vì bị cháy, cái cơ thể
ấy không còn được nguyên vẹn mà trông như đàn ruồi nhặng bay trên không
trung chắp lại thành hình người.

Những người đàn ông già, trẻ để râu dài với vẻ mặt ngoan cường, những

người phụ nữ với gương mặt đầy lo toan đang đội khăn Hijab, những người
phụ nữ có khuôn mặt rúm ró như thể bị cháy, toàn thân bị đốt đầy vết
thương đỏ và sưng phù. Những người phụ nữ quần áo lùng bùng quanh
người, khăn Burka

[33]

che mặt. Người đàn ông lạ mặt đeo thuốc nổ trước

ngực huơ huơ nắm đấm, hỏi.

“Hãy nói về ý nghĩa cái chết của chúng tôi!”

Người phụ nữ trùm khăn Burka đứng bên cạnh thì thầm.

“Hãy cho tôi biết ý nghĩa cái chết của tôi.”

Tôi không thể hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó nhưng vẫn trả lời

“Khi quay trở về tôi sẽ nói cho.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.