CÔNG CHÚA BARI - Trang 190

Lại một chiếc thuyền khác trôi đến. Trên thuyền đó không có ánh lửa,

không có ánh sáng, chỉ lặng phắc như không hề có người. Trong bóng tối tôi
ghi nhận lờ mờ một hình thể.

Rồi tôi nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo trong sự im lặng đó. Hiiii, hô hô hô.

Những người quản lí đã đưa bố tôi đi, những người đàn ông đuổi chúng tôi
ra khỏi nhà, có cả những người đàn ông đã hành hạ và mang bán chị Mĩ đi
khi chị một mình vượt sông Duman. Những người đàn ông mà tôi nhìn thấy
trên tàu vượt biên cũng đang ở trên con thuyền này. Bọn đàn ông Bemdan,
những kẻ đã nhét chúng tôi vào container, những kẻ cưỡng hiếp phụ nữ trên
con tàu trong bóng tối, cả bà béo đã khinh khích cười khi nhìn thấy bộ ngực
phẳng lì của tôi.

À, à, đáng sợ và đáng căm ghét hơn ai hết là khuôn mặt của Syang, méo

mó, đang trừng mắt nhìn tôi. Chị ta hướng về phía tôi trên con thuyền đang
lướt qua và hét lên.

“Đây là con thuyền chứa toàn những kẻ mà em khinh ghét. Khi nào thì

bọn tôi được giải thoát?”

Tôi như đang bóp chặt lồng ngực mình rồi hét lên.

“Sẽ không bao giờ có chuyện tôi giải thoát cho các người đâu.”

“Khi nào thì bọn tôi được giải thoát khỏi em?” Tôi giận run mình và đáp

không suy nghĩ.

“Khi nào quay trở lại tôi sẽ cho biết.”

Thuyền trôi qua khỏi biển máu và lại bị bao bọc bởi bóng tối. Trời sáng

dần, bụi cát mù mịt trên không trung như sương giăng. Nhìn xuống dưới
thuyền, chỉ toàn cát là cát. Cát trải dài cho đến tận đường chân trời.
Chinsung nói với tôi.

“Bây giờ là biển cát chìm lông ngỗng trời.”

“Đây là đâu thế?”

“Có là gì thì ta cũng phải đi qua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.