CÔNG CHÚA BARI - Trang 198

Con thuyền màu xám tiến lại gần. Trên đó là những người với đủ loại màu

da, những người tản cư quần áo rách bươm, có mẹ và các chị tôi. Những
người chết đói, chết vì bệnh, chết vì đau khổ, chết khi đang làm việc, chết vì
bị đánh, chết nổ, chết cháy, chết đuối, chết vì mòn mỏi, tất cả những linh
hồn trên đời này đều tập hợp trên đó. Ở đằng trước mũi thuyền, vẫn là bà
Beki cất tiếng hỏi tôi.

“Nói đi, nguyên nhân của nỗi đau khổ mà chúng ta đang phải chịu đựng là

gì? Tại sao chúng ta lại ở đây?”

Không biết là mượn lời của ai mà giọng của tôi bỗng biến thành giọng của

một đứa trẻ con và tôi nói như một phản ứng tự nhiên.

“Vì lòng tham của con người. Chúng ta đau khổ bởi vì mong muốn được

ăn ngon, mặc đẹp, sử dụng đồ dùng tốt hơn người khác. Ai ở trên con
thuyền cũng rất khổ đau. Giờ đây hãy tha thứ cho họ đó là giúp họ đấy.”

Vừa dứt lời, con thuyền màu xám biến mất không còn để lại bất kì một

dấu vết nào.

Con thuyền đỏ thắp đuốc tiến lại. Trên đó là những con người đang thoi

thóp thở, với vũ khí trên tay, tóc tai rũ rượi, người không tay, người không
chân, người không đầu trong những bộ quân phục nhuốm máu, người băng
tay, người chống nạng, người chột mắt. Ông nội và bố của phu nhân Emille,
cả Usman - em chồng tôi cũng ở trên đó. Con thuyền tiến lại và Usman hét
lên.

“Chị đã tìm hiểu tại sao trên đời này kẻ ác lại thắng, tại sao chúng tôi

cùng với kẻ thù lại ở đây chưa?”

Tôi lẩm nhẩm giọng của một đứa con gái nhỏ.

“Trong chiến tranh không có ai thắng cả. Chân lí của cuộc đời này lúc nào

cũng chỉ đúng được một nửa thôi.”

Lại một con thuyền nữa biến mất. Mọi hình ảnh liên quan đến nó đều

không còn một chút dấu vết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.