CÔNG CHÚA BARI - Trang 200

“Những con người mà em căm ghét nhất trên đời đang ở trên con thuyền

này. Khi nào em mới giải thoát cho chúng tôi?”

Lúc này giọng nói của đứa con gái nhỏ trong tôi lại tự động phát ra.

“Mẹ tôi đang trói các người. Nếu mẹ tôi thoát khỏi sự căm ghét thì các

người cũng được giải thoát.”

Con thuyền đi ngược lại và xa dần. Tôi chợt biến thành một đứa bé gái

nhỏ và nức nở.

“Mẹ tội nghiệp của con, mẹ tội nghiệp của con...”

Chỉ đến khi đó tôi mới nhận ra rằng Hollya Sul bé nhỏ của tôi đã nhập

vào người tôi và đi cùng tôi. Con thuyền không hình dạng vất vưởng trong
lòng tôi, trở nên mờ ảo và biến mất trong đêm tối.

Con thuyền buồm vàng mà tôi đang đi trôi qua biển máu. Tôi lấy hoa linh

hồn cuối cùng trong ngực áo ra, uất ức, đau đớn và ném nó vào không trung.
Có tiếng lách tách như tiếng ngòi pháo bén lửa, rồi một tiếng nổ vang lên,
những cánh hoa tỏa ra thứ ánh sáng trắng, chói lóa cả biển trời. Vô vàn linh
hồn đã biến thành ánh sáng, từ biển hướng lên trời và tập hợp lại. Biển máu
trở nên trong xanh, biển lửa trải dài phía trước cũng biến thành màu xanh
trong chớp mắt.

Trong khoảng thời gian mười lăm ngày tôi nằm bẹp trong nhà, thời gian

như ngừng lại. Tôi mơ một giấc mơ dài liên tục, rồi lại mơ những giấc mơ bị
đứt quãng. Kí ức trong tôi đã được sắp xếp lại. Tôi có thể kể không sót một
chi tiết nào những gì mình đã nhìn thấy.

Những thứ mà tôi hấp thu vào người chỉ là nước và súp mà chị Luna nấu

cho, chúng còn chay tịnh hơn cả những món tôi đã đưa vào cơ thể trong kì lễ
Ramadan. Ngay cả ông Abdull, sau mấy lần xuất hiện để kiểm tra tình hình
của tôi cũng nghĩ rằng, tôi cần có thêm thời gian để cân bằng và vì vậy ông
cũng hạn chế xuống phòng tôi. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng bước chân
của ông ở cầu thang, im lặng trước cửa phòng của tôi rồi lặng lẽ xa dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.