CÔNG CHÚA BARI - Trang 28

“Tôi biết rồi, để tới Musan rồi tính xem có nuôi không hay là cho đi.”

Tôi không hề quên lời hứa với con Chinsung vào buổi sáng đàn chó ra

đời. Tôi đã thì thầm với nó rằng sẽ bảo vệ nó.

Chiếc xe tải đi vào ga, trong lúc người ta chất đồ lên toa chở hàng hóa

không mui phía trước thì chúng tôi được nhân viên nhà ga hướng dẫn và lên
toa trống trước tất cả những hành khách khác. Sau này thì bát nháo hết cả,
chứ lúc đó vẫn là thời kì kiểm soát rất nghiêm ngặt chuyện đi lại nên vẫn
còn trật tự. Về sau, người bị lèn chặt cả trên các lối đi, đến cửa kính cũng
biến sạch, còn khi đó khách không nhiều lắm nên vẫn có các chỗ trống.

Cả nhà vừa ngồi xuống ghế, tôi bèn ấn ngay con Chinsung xuống dưới

gầm ghế. “Người ta không thích mày đâu nên chịu khó nằm yên dưới ấy
nhé” tôi nghĩ trong đầu mấy lần như vậy để cho nó biết. Tất nhiên con
Chinsung từ hồi nhỏ đã thường nói chuyện với tôi theo kiểu như vậy nên rất
hiểu ý tôi, nó nằm yên dưới sàn giống như nằm dưới hiên, ghếch cằm lên và
duỗi bốn chân ra. Thỉnh thoảng tôi lại ngó xuống xem nó thế nào thì thấy nó
ve vẩy cái đuôi.

Musan nằm giữa cánh đồng khá rộng, được bao quanh bởi các dãy núi.

Phía Bắc sông Duman là Trung Quốc với các dãy núi nhọn hoắt, sừng sững.
Gia đình chúng tôi đi vào khu cơ quan ở phía Bắc và dỡ hành lí ở khu nhà
nằm trong cơ quan.

Năm Chủ tịch từ trần đó là khoảng đầu mùa hè. Chúng tôi học xong trở về

nhà và theo chị Mĩ tới sông Duman để giặt quần áo. Từng đoàn xe tải từ hải
quan đi qua cánh đồng, nối đuôi nhau tiến về phía trung tâm. Chị Mĩ hét lên:

“Này, này, xe Trung Quốc vào đấy, chuẩn bị quần áo nhanh lên.”

Chúng tôi vắt qua đống quần áo đang ngâm trong nước và cho vào giỏ.

Chị em chúng tôi bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy.

“Chú Mikuri tới rồi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.