CÔNG CHÚA BARI - Trang 31

Chúng tôi không rảnh để trả lời nữa. Cảm giác như có luồng điện truyền

từ lưỡi xuống bụng, nghẹn lại, rồi tỏa ra khắp người. Trước khi chú Mikuri
tới vài ngày, mấy tuần liền ngoài ngô ra chúng tôi không nhận được gì cả. Ở
trường đa phần là những đứa không có cơm trưa để ăn, ngay cả mỏ khoáng
sản Musan cũng đã bắt đầu hai tháng mới phát đồ một lần. Xe tải chở lương
thực từ bên kia sông đến rồi cứ thế đi thẳng tới Jeong Jin. Nghe nói ở các
vùng sâu vùng xa, nhiều nơi không có người sống nữa. Tuy nhiên, dẫu sao
thì Musan vẫn là nơi chở cái ăn đi qua lại, nên tình hình có thế nào chăng
nữa thì vẫn có bữa rau bữa cháo qua ngày. Đột nhiên chú Mikuri hạ giọng
xuống thì thào với bố.

“Giờ thì tình hình nước cộng hòa cũng dần dần đỡ hơn đấy anh.”

“Ừ thì mấy năm rồi mất mùa hết cả, khí hậu thay đổi nên gay go lắm. À

nghe nói là vùng cao nguyên tỉnh Yang Gang chẳng có rau để ăn nhưng dạo
này còn mọc cả rau xà lách đấy.”

“Nhưng chỉ ăn xà lách không làm sao mà sống nổi. Khoai tây cũng phải

đến mùa mới thu hoạch được. Năm nào cũng thế, mưa như thác đổ như vậy
thì ngô nào, khoai tây nào chả chết.”

“Bảo người ta cày ruộng nhưng chẳng có ai cày cuốc tử tế thì làm gì có

đất tốt cho cây cối mọc lên cơ chứ.”

“Mẹ kiếp, chỉ làm nông theo kiểu chủ thể

[5]

thì làm sao được. Phải vãi đạm

cả mấy năm mà chả biết đất có màu mỡ lên không nữa là. Nhưng bây giờ
bên ngoài các công ty đều đang hy vọng tình hình kinh tế sẽ khả quan hơn.”

“Chẳng biết có chuyện gì tốt hay không?”

“Bắc Hàn và Nam Hàn…”

Nói đến đó, chú Mikuri giơ hai ngón cái lên và cụng vào nhau.

“Như thế này, như thế này… Gặp nhau rồi như thế này này anh.”

“Ở đây mà nói chuyện này có khi còn xa vời hơn cả nói chuyện trên trời

ấy chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.