CÔNG CHÚA BARI - Trang 34

3.

Gia đình chúng tôi không biết thế giới bên ngoài đang xoay chuyển ra sao

nhưng chỉ cần nhìn mấy cảnh xung quanh đang thay đổi thì có thể đoán
được phần nào. Ở trường, lớp học không còn được đến nửa số học sinh.
Không có giáo viên chủ nhiệm, trong vòng mấy tháng mà giáo viên của
trường cũng giảm đi bốn, năm người.

Gia đình chúng tôi có vẻ vẫn chống chọi được. Chắc là bố tôi biết nhìn xa

trông rộng nên khi giao dịch với chú Mikuri, mỗi lần có các loại hàng như
hải sâm hay bạch tuộc khô lấy được ở cảng Jeong Jin bố tôi đều mang về rồi
đem đổi lấy lương thực để cất đi. Cái đó người ta gọi là biển thủ thì phải.
Vào một đêm, tôi tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng thì thào, tiếng cửa mở ra đóng
vào. Bố mẹ tôi không biết có chuyện gì mà đêm rồi còn hổn hển hì hục đi
lại. Tôi nhón chân và nhẹ nhàng đứng dậy ra mở cửa, thấy bố mẹ tôi vác bao
tải lương thực nhanh chóng chuyển đi đâu đó. Chị em chúng tôi đoán ra
được chỗ bí mật nằm trong cái kho sau nhà chất đầy các đồ vật vô giá trị hay
đồ nông cụ. Khi dọn các vật dụng ấy đi sẽ thấy một cái cửa và dưới đó là
một cái hầm, nền được trải nilon và chất đầy lương thực. Đó chính là cái kho
mà mỗi buổi sáng trước khi mẹ tôi nấu nướng đều cầm cái nồi đi vào trong
đó. Khi biết chúng tôi đã phát hiện ra bí mật, bà và mẹ tôi từng người một
gọi chúng tôi vào để giảng giải rất lâu:

“Các con nhớ đấy. Dưới gầm trời này chỉ có người trong gia đình mới tin

tưởng được thôi, nhớ chưa.”

“Nhớ lấy lời bà. Đừng ra ngoài mà toang toác lên rằng nhà mình có cái ăn

hay nhịn đói đấy nhé. Ở làng dưới kia một nửa làng toàn là nhà trống đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.