CÔNG CHÚA BARI - Trang 6

1.

Khi gia đình tôi tứ tán khắp nơi, tôi mới chỉ mười hai tuổi.

Hồi nhỏ tôi sống ở Jeong Jin. Chúng tôi sống trong ngôi nhà nằm trên

ngọn đồi nhìn xuống biển. Vào mùa xuân, giữa những đám cỏ dại khô trên
bãi trống trong làng, từng bụi đỗ quyên bắt đầu đua nhau nở, tuyết vẫn còn
núp trong các đám mây trên sườn núi Gwanmo trắng xóa giữa trời và làm
cho mặt trời càng rực hơn mỗi sáng và mỗi tối. Từ trên đồi nhìn xuống, mấy
con tàu sắt đồ sộ và thô kệch đậu im lìm, tiếng thuyền đánh cá nhỏ phành
phạch nổ máy chạy chầm chậm quanh đó. Chim hải âu sải cánh trên những
ngọn sóng lấp lánh như vảy cá, hòa trong ánh mặt trời bay ngược về phía
ánh sáng. Tôi hoặc đợi bố đi làm về từ văn phòng cảng hoặc đợi mẹ đi chợ
về. Lí do để tôi ra tận cuối ngọn đồi và ngồi xổm ở đó nhiều khi là chờ bố
mẹ về hoặc chỉ là do tôi thích ngồi ngắm biển vậy thôi.

Gia đình tôi gồm có bà nội, bố, mẹ và trên tôi còn những sáu chị nữa.

Chính vì vậy mà mẹ tôi trong mười lăm năm chỉ có mỗi một việc là vác
bụng bầu và vừa sinh xong thì lại có thêm em bé nữa. Chị em chúng tôi cách
nhau chỉ khoảng một, hai tuổi. Chị lớn và chị thứ hai vẫn còn nhớ như in nỗi
sợ hãi của mẹ trong các ngày sinh các em tiếp theo.

Mặc dù vậy, mỗi lần mẹ sinh nở thật may mắn đều có bà nội bên cạnh

chăm sóc. Nghe kể thì đến đứa con thứ ba bố vẫn đứng trước cửa phòng
hoặc trước sân hút thuốc lá, căng thẳng chờ đợi, nhưng rồi sau này mỗi lần
thấy mẹ có dấu hiệu chuyển dạ thì ngày đó bố không về nữa mà ngủ lại văn
phòng công ty. Sự phẫn nộ của bố nén lại cho tới khi sinh chị thứ năm, là chị
Thục, thì bùng ra. Buổi sáng, ở phòng trong, mẹ và bà đang tắm rửa cho em
bé vừa sinh trong cái chậu gỗ thì bố từ văn phòng về. Bố đẩy cửa phòng
bước vào. “Đẻ những đứa như thế này nữa thì đẻ làm gì,” vừa nói bố vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.