CÔNG CHÚA BARI - Trang 63

còn sống. Con Chinsung lại gầm ghè.

“Cô ơi, cháu xin lỗi. Cháu cũng đang đi tìm mẹ, mệt mỏi quá nên định

ghé vào đây nghỉ một lát rồi đi.”

“Dẹp nó đi, mấy đứa con tao đang sợ hãi đó.”

“Đây là em cháu, nó không hại gì đâu. Làm sao mà cô chết vậy?”

Lần này lại nghe bên trong hè có tiếng cười rúc rích.

“Nó nói đó là em của nó, hic hic.”

Trong phòng có hai đứa trẻ con đang đứng cạnh nhau. Đứa có vẻ cao hơn

một chút là con gái và đứa thấp hơn là con trai. Chị em nhà nó khoảng bảy
tuổi và bốn tuổi. Tôi ngồi trên hè, người phụ nữ và hai đứa trẻ con đứng
cách một khoảng xa bên trong.

“Chúng tao không thể rời đây được. Vì đang phải chờ bố bọn trẻ. Chúng

tao cùng đi tới Hwe Ryong và Jeong Jin để kiếm lương thực cho bọn trẻ, lúc
về không bắt được xe nên phải đi bộ về. Bốn ngày sau về tới nhà thì bọn trẻ
đã chết vì đói và rét. Tao sốc đến nỗi ngã ngay tại chỗ và cũng chết luôn. Bố
bọn trẻ không biết đi đâu mà không thấy về. Hãy nhìn cái sân kia. Toàn
người trong làng cả đấy. Tất cả đã rời đi chỉ còn chúng tao ở lại.”

Tôi nhìn thấy những linh hồn vảng vất cuộn lại chỗ nọ chỗ kia như những

cụm khói đen trong sân và ngoài cổng. Tôi nhớ tới bà và lôi bọc
gopchangtok gói trong nilon, bứt từng chút một và bắt đầu quẳng ra vườn.
Ném cả vào phòng cho người phụ nữ và hai đứa trẻ.

“Mọi người hãy ăn và đi đi. Cậu cũng ăn đi, cả cậu nữa…”

Các hình bóng biến mất trong nháy mắt. Tôi cho Chinsung một cái bánh

gopchangtok và bản thân cũng đưa lên miệng cắn một miếng nhai rồi ngủ
thiếp đi.

Sáng, chúng tôi ra vùng gần ga thì chẳng thấy nhân viên nhà ga và hoàn

toàn không có dấu chân người. Tôi ngồi thụp xuống trước ga thì một bà già
liêu xiêu bước tới nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.