CÔNG CHÚA BARI - Trang 82

phía sau. Người đàn ông đứng tuổi cởi phăng chiếc áo Âu phục, cởi cúc áo
sơ mi và nói với anh Châu:

“Cậu ra đây ngồi. Chúng mày biến đi.”

Ông ta nói, trợn mắt nhìn chúng tôi, nhưng chị Syang lại kéo chồng đến

ngồi trước mặt ông ta rồi ngồi phệt bên cạnh chồng.

“Tiệm này là thứ sống còn của chúng tôi, tôi phải hiểu rõ ngọn ngành mới

được.”

“Được thôi, để tôi đưa ra hai điều kiện thế này. Trong một tháng phải trả

hết nợ, hoặc không thì trả cả vốn lẫn lãi theo từng tháng.”

Anh Châu không nói thêm được lời nào, chị Syang vặc lại:

“Vậy tất cả là bao nhiêu?”

“Một triệu năm trăm.”

Tôi không thể biết được số tiền đó lớn như thế nào. Một bọc ba cái bánh

bao là một won. Hồi còn thiếu thốn thì đó cũng thành một bữa ăn của tôi.
Chị Syang ngửa mặt lên trời cười sửng sốt.

“Nếu không trả được thì sao?”

“Thì chúng mày phải trả bằng mạng sống của mình chứ sao.”

Tất cả không ai nói được câu nào, ngồi lặng phắc. Anh Châu lặng lẽ nói:

“Cho chúng tôi thêm thời gian.”

“Mày đùa đấy à? Đòi thêm thời gian là sao?”

“Tôi có ít đất ở quê, vì thế tôi cần thời gian để thế chấp đất đó vay tiền.”

Gã đàn ông suy nghĩ trong chốc lát rồi mặc áo vào, cài cúc và đứng dậy.

“Được thôi, cho chúng mày ba ngày.”

“Quê tôi ở Heirung Changsyong. Vừa đi tàu, đi xe bus qua lại cũng đã

mất ba ngày rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.