CÔNG CHÚA BARI - Trang 86

“Suỵt! Đừng nói.”

Tôi vội vàng ngậm miệng. Nghe tiếng sắt va vào nhau và tiếng máy liên

tục dội tới. Một lúc lâu sau mới thấy sàn tàu lúc lắc và bắt đầu chuyển động.
Có lẽ là tàu đã rời bến. Chị Syang và tôi ghé đầu vào nhau, dựa lưng vào
thành và bắt đầu gà gật. Sự mệt mỏi khủng khiếp của mấy ngày qua đồng
loạt ùa đến.

“Bari à, tớ đây, tớ đây.”

Có tiếng gì đó trong bóng tối gọi tôi. Đó là hai luồng sáng đang tỏa ra ánh

sáng màu xanh. Tôi nhận ra ngay đó là Chinsung. Trong mấy năm rồi, thỉnh
thoảng tôi cũng hay mơ thấy Chinsung. Nhưng đây là lần đầu tiên Chinsung
nói với tôi một cách rành rọt như vậy. Trong bóng tối đen ngòm xuất hiện
luồng ánh sáng nhợt nhạt giống như ánh trăng, ngoằn ngoèo rồi bắt đầu tỏa
ra. Chinsung với bộ lông trắng vẫy đuôi đang đứng đợi tôi phía cuối con
đường ánh sáng.

“Đừng chạy mà hãy dừng lại đi.”

“Có người đang đợi cậu.”

Chinsung liên tục ngoái nhìn đằng sau, nhảy chồm lên và ngừng lại. Gần

một bờ sông, gió thổi không thành tiếng, bụi cát bay lên và phía mặt sông
trông đen ngòm. Một chiếc cầu dài bắc ngang. Phía đầu cầu có một người
mặc áo trắng đang đứng. Khi tôi tiến tới gần thì ánh sáng làm tan đi lớp màn
tối và một khuôn mặt quen thuộc hiện ra.

“Bari của bà tới rồi!”

“Bà ơi, bà tới từ đâu thế?”

Tôi tiến ra phía trước định ôm lấy bà nhưng bước chân của bà nhẹ như túi

nilon đầy gió lùi lại đúng một bước. Tôi bước lên một bước thì bà lại lùi lại.

“Cháu nhớ bà vậy mà bà không ôm cháu sao.”

Bà nhoẻn cười và gật gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.