CÔNG CHÚA NHỎ - Trang 202

"Cháu thấy tội cho ông ấy." Janet nói. "Cháu không thể không thương

ông ấy được vì ông ấy không chủ bụng làm như vậy. Ông ấy phải đau khổ
đến vỡ tim mất."

"Cháu là cô bé biết cảm thông Janet ạ." Ông Ấn Độ nói và càng siết chặt

tay Janet.

"Chị đã kể cho ông Carisford về "cô bé không phải là ăn xin" chưa? Chị

đã kể cho bác ấy là cô bé đó đã có quần áo mới chưa? Có lẽ cô bé đó cũng
được ai mới tìm ra sau thời gian thất lạc." Donald sốt sắng hỏi.

"Có tiếng xe đỗ trước cửa! Có lẽ là bố đấy."

Janet reo lên.

Cả ba đứa chạy ùa ra cửa số nhòm xuống.

"Đúng là bố rồi." Donald tuyên bố "Nhưng chẳng có cô bé nào đi cùng bố

cả."

Cả ba đứa đều không kiềm chế được lao ngay xuống nhà. Đó cũng là

cách chúng vẫn thường đón bố mỗi lần ông đi đâu về. Chúng nhảy nhót reo
hò vỗ tay và bố nhấc từng đứa một lên để hôn.

Ông Carisford cũng cố gắng đứng dậy nhưng lại ngồi phịch ngay xuống

ghế thất vọng nói: "Đúng là đồ bỏ đi, mình chẳng thể tự làm gì được cả!"
Và ông cũng đã nghe thấy tiếng ông Carmichael ngay ở cửa.

"Thôi các con ra ngoài chơi một lát rồi vào sau nhé. Bố muốn nói chuyện

riêng với bác Carisford một chút. Ra ngoài chơi với Ram Das." Nói rồi ông
đẩy cửa vào. Trông ông hồng hào, khỏe mạnh hơn trước nhưng cặp mắt
buồn rầu, lo lắng khi bắt gặp cái nhìn đầy lo âu và chứa đựng biết bao nhiêu
câu hỏi của ông Carisford khi hai người bắt tay nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.