CÔNG CHÚA NHỎ - Trang 211

Cửa thư phòng mở ra, ông Carmichael ra hiệu vẫy tay gọi Sara: "Ông

Carisford có vẻ ổn rồi, ông ấy muốn gặp cháu."

Sara chẳng đợi thêm chút nào nữa. Người đàn ông Ấn Độ nhận thấy

khuôn mặt em rạng rỡ khi em bước vào phòng. Em đến đứng trước mặt ông
chắp hai tay trước ngực vui vẻ nhưng rất xúc động nói: "Chính bác đã cho
cháu tất cả những thứ tuyệt đẹp đó. Chính là bác ạ. Ôi chúng mới đẹp làm
sao. Bác đã gửi cho cháu!"

"Đúng vậy con gái ạ. Bác đã làm việc đó."

Tuy rất ốm yếu vì những trận ốm kéo dài và những nỗi ưu phiền triền

miên, nhưng ánh mắt ông nhìn Sara làm em nhớ lại chỉ có bố mới nhìn em
bằng ánh mắt trìu mến, yêu thương đến như vậy. Ông nhìn em với một tình
yêu da diết như muốn ôm chặt em vào lòng làm Sara xúc động quá, em quỳ
xuống bên ông như đã từng quỳ bên cạnh cha, người bạn thân thiết và cũng
là người em yêu thương nhất trên đời. "Cũng chính bác là người bạn của
cháu phải không ạ?" Sara lại hỏi. "Đúng bác là bạn của cháu rồi!" Sara chộp
lấy bàn tay gầy guộc của ông hôn lấy hôn để.

"Chỉ vài tuần nữa là ông ấy sẽ bình phục thôi." Ông Carmichael rỉ tai vợ.

"Nhìn mặt ông ấy bây giờ kìa."

Thật vậy, sắc mặt ông đã khá rất nhiều. "Cô chủ nhỏ" đã xuất hiện và từ

nay ông đã có người để chăm sóc và lo lắng cho rồi. Đầu tiên phải làm việc
với cô Minchin. Cô ta sẽ phải trả lời tất cả những câu hỏi liên quan đến số
phận của con bé, dù sao cũng là học sinh của cô ta.

Sara không cần phải quay lại trường mà ông Carmichael sẽ sang để gặp

cô Minchin.

"Cháu rất mừng là cháu không phải quay về vì thế nào cô ấy cũng tức

giận cháu." Sara nói. "Cô ấy không thích cháu, có lẽ cũng lỗi tại cháu, vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.