CÔNG CHÚA NHỎ - Trang 227

"Lạy chúa!" Bà chủ hiệu bánh nói sau khi đã nghe ý định của Sara. "Tôi

cũng rất sung sướng khi giúp được những đứa trẻ khốn khổ tội nghiệp đó,
nhưng tôi cũng chỉ là người lao động tôi không thể giúp chúng được nhiều,
sự thực là tôi cũng đã cho chúng nhiều bánh lắm rồi, kể từ sau cái buổi
chiều mưa rét ấy cũng chính vì tôi luôn nghĩ đến cháu. Ôi hôm đó cháu
trông vừa đói vừa rét, ướt như chuột lột thế mà cháu có thể nhường tất cả
những chiếc bánh nóng đó cho một đứa trẻ ăn xin. Một hành động chỉ có
một công chúa mới làm được.

Nghe vậy người đàn ông Ấn Độ cười và Sara cũng cười và nhớ lại những

gì em đã nói với đứa trẻ ăn xin hôm đó khi em đặt những chiếc bánh nóng
lên đùi nó.

"Nó trông đói lắm bác ạ, thậm chí còn đói hơn cả cháu nữa." Sara nói.

"Đúng vậy cháu ạ: rất nhiều lần nó nói với bác là hôm đó, ngồi dưới mưa

nó đói đến mức cảm thấy như có con chó sói đang xé ruột gan nó vậy."

"Ôi thế bác có gặp lại cô ấy à?"

"Có, bác có gặp." Bà nói với nụ cười đôn hậu chưa từng có. "Nó ở đằng

sau kia kìa. Khoảng một tháng nay tôi nhận nó vào phụ giúp làm bánh và
dọn dẹp cửa hàng. Chắc khó mà tin được bây giờ nó đã tự lao động kiếm
sống được chứ không phải đi ăn xin nữa."

Bà quay ra phía sau gọi và một đứa bé gái bước ra đứng sau bà. Đúng là

cô bé ăn xin dạo nọ bây giờ đã ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng và trông như chưa
từng bị đói. Nó hơi nhút nhát nhưng dễ thương. Giờ đây trông nó không còn
hoang dã như trước nữa. Nó cũng nhận ra Sara ngay lập tức và nhìn em
chằm chặp như chưa bao giờ được nhìn.

"Cháu biết không, bác bảo con bé cứ lại đây ăn bánh mỗi khi quá đói.

Mỗi lần nó đến bác cho nó ăn và cũng bảo nó làm một vài việc vặt và thấy
nó cũng siêng năng, biết việc, hơn nữa bác cũng cảm thấy yêu thương nó và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.