CÔNG CHÚA QUÝ TÍNH - Trang 392

hoàng đế tới nay lại ngược lại chưa từng tự mình điều binh, đương nhiên
nguyên nhân là do chúng ta trao đổi … Lần này vừa dịp chiến tranh khoa
trương như vậy, nhất định phải do bệ hạ tự mình thân chinh mới tốt, cùng
lúc ủng hộ sĩ khí, cùng lúc xác nhận năng lực của Vô Mẫn Quân.

Ta với Vô Mẫn Quân mới hoán đổi lại chưa được mấy ngày hắn đã

phải đi, kỳ thật trong thâm tâm ta vẫn có chút luyến tiếc, nhưng ta tuyệt đối
không dám nói mấy lời linh tinh “Ngươi mau trở về, sau khi trở về chúng ta
có thể như thế nào” với hắn, bởi vì cứ theo quy luật của tiểu thuyết mà nói,
nếu nói như vậy với Vô Mẫn Quân thì nhất định sẽ chết trên sa trường, rất
điềm xấu .

Vì phải chuẩn bị chiến tranh, Vô Mẫn Quân đã nhiều ngày cũng chưa

về Chưởng Kiền điện, mang theo Khâm tướng quân làm phó tướng cùng
các phó tướng khác cả ngày suy nghĩ đối sách, Lã Dẫn cũng chủ động tỏ vẻ
muốn xuất chinh, nhưng bị Vô Mẫn Quân giữ lại, Vô Mẫn Quân lấy lý do
hồi trước chính mình đã từng dễ dàng đánh bại hắn mà từ chối, tỏ vẻ nếu
Lã Dẫn đi đánh giặc, chỉ sợ Bình Dương sẽ dễ dàng trở thành quả phụ.

… Hắn thật sự quên hôm đó là do hắn cùng với mấy người thị vệ cao

thủ “Cùng nhau” đánh bại Lã Dẫn sao?

Dù sao vì Bình Dương, ta cũng sẽ giả bộ cái gì cũng không biết.

Thành thật mà nói, lần này Nam Văn quốc tấn công Tây Ương quốc

thấy thế nào cũng đều không sáng suốt hơn nữa là chuyện chưa từng có từ
trước tới nay, cho dù Năm Văn quốc cuối cùng không chịu nổi mà xuất
binh, nhưng không phải nên xuống tay với Bắc Xương quốc tứ cố vô thân
đang hấp hối kia sao? Tại sao lại khiêu chiến với Tây Ương hùng mạnh
nhất… Thật sự là khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.

Ta hỏi Vô Mẫn Quân sẽ dẫn bao nhiêu binh theo, Vô Mẫn Quân nói ba

mươi vạn, ta hoảng sợ: “Đây mới là một nửa so với Nam Văn quốc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.