Ta ở bên cạnh nhìn, vạn phần bất đắc dĩ, nói với Vô Mẫn Quân:
“Ngươi vừa mới nói là thật sự?”
Vô Mẫn Quân chẳng hề để ý nói: “Đương nhiên là giả , ta tùy tiện nói
như vậy thôi, tự hắn phỏng đoán ra nhiều như vậy.”
Ta: “… …”
Vô Mẫn Quân lại nói: “Lại dám đem thi thể ca ca ta đi dưỡng, thật sự
là quá vô sỉ, nếu phụ hoàng ta ở trên trời có linh, biết chuyện này, chỉ sợ sẽ
tức tới mức sống dậy lần nữa.”
Ta nói: “Sao lại thế này, nghe thanh âm ngươi… Ngươi tràn ngập chờ
mong?”
Vô Mẫn Quân hướng ta cười cười, sau đó nhặt lên tờ giấy Lưu Lương
đang viết gì đó, nhìn nhìn, nói: “Còn kém một chút…”
Hắn ngồi xuống, bắt chước chữ Lưu Lương viết: thần bị nguy ở Tây
Ương, thường mộng tiên sư, gặp là rơi lệ, không biết vì sao. Nếu thần bất
hạnh lấy thân tuẫn quốc, duy chỉ hy vọng bệ hạ sửa sang lại phần mộ tiên
sư, để an ủi thần. Nếu thần may mắn về nước, trước sẽ đi tới trước mộ,
nguyện gặp Liễu Ảnh dưới ánh trăng nghe tiếng người.
Hắn vừa lòng buông tờ giấy Tuyên Thành, sau đó lôi kéo tay Lưu
Lương, điểm chỉ vào.
Cuối cùng, bảo người lôi Lưu Lương đi.
Ta khó hiểu nói: “Ngươi thêm vào là có ý gì?”
Vô Mẫn Quân nói: “Vừa nãy lời nói của Lưu Lương ngươi không chú
ý sao? Hắn nói, nếu Nam đế là phụ thân, vậy Lưu Thiện là mẫu thân hắn,
chứng tỏ lời đồn đại năm đó Nam đế yêu thích Lưu Thiện là có thật. Một