CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 139

Lạc Ly mắt hạnh khẽ xoay tròn chuyển động, cười nhạo nói: “Nghe

nói có tiểu mỹ nhân đứng trên tường thành ngắm trăng sầu thương, pháo
hoa nặng nề ánh lên biết bao thê mỹ, ta cầm lòng chẳng đặng ra ngoài nhìn
– A! Cô nương kia không phải Tiểu Mẫn Tâm sao?”

“Cô cô!!” Quân Mẫn Tâm thấp thỏm, trên mặt thoáng hiện một vệt

ửng đỏ, gió lạnh bốn phía cũng không thể xua tan nhiệt độ trên mặt, không
thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng đôi mắt mềm mại buồn bực nhìn chằm
chằm Lạc Ly.

Tĩnh Vương lấy từ trong tay áo dài lưu vân một phong bao màu đỏ

đưa cho Quân Mẫn Tâm, cười nói: “Cô cô nói đùa với con thôi, đây là hồng
bao năm nay, cất kỹ. Nhớ đi vấn an gia gia và lão thái thái.”

Quân Mẫn Tâm thầm nghĩ ‘vâng’, mỉm cười nhận lấy hồng bao,

không ngờ từ bên trong lại rơi ra tờ giấy thật mỏng nhăn nhíu bị gió thổi
bay đến cạnh chân nàng. Nàng sững sờ, khom lưng nhặt tờ giấy lên: “Đây
là cái gì?”

Lạc Ly cười cười có thâm ý, nói: “Biên quan ra roi thúc ngựa đưa mật

hàm tới.”

Quân Mẫn Tâm nghi ngờ.

“Trần Tịch viết.” Tĩnh Vương tiếp lời nói: “Trở về rồi xem, sáng mai

trong cung tế tự, Mẫn Nhi sớm đi nghỉ mới đúng.”

Quân Mẫn Tâm che giấu nội tâm vui mừng và mong đợi, sắc mặt bình

tĩnh gật đầu một cái, đi theo Tĩnh Vương và cô cô trở về đại điện. Trên
đường, Tĩnh Vương liếc nhìn nữ nhi cố tình giả bộ bình tĩnh, nhìn một cái
liền thấy ánh sáng mừng rỡ và không thể mong chờ trong mắt nàng thì
không khỏi khẽ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.