CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 177

Rất nhanh có người mang mấy chiếc án kỷ làm bằng gỗ lim đến, phía

trên trừ bỏ rượu thịt thì không có gì cả. Tiếp đó, một nhóm nhạc công đi
vào, người ôm tỳ bà, người ôm đàn cổ, âm nhạc réo rắt vang lên, vừa đàn
vừa hát.

Nhóm người Quân Mẫn Tâm bị cưỡng chế ngồi cạnh án kỷ, trước mặt

mỗi người là một bàn thịt lớn tỏa ra khí nóng béo ngậy. Các thiếu nữ ồn ào
nhíu mày, Quân Mẫn Tâm ăn không quen đồ đầy dầu mỡ nên cảm thấy
buồn nôn.

“Đây vốn là mỹ thực của bản quan, thịt luộc.”

Cơ Linh lười biếng dựa trên giường, giống như một con dã thú nguy

hiểm xinh đẹp, khóe miệng dịu dàng cười nói: “Đặc biệt chuẩn bị vì chư vị
mỹ nhân, tâm ý bổn quan, mong các vị nể mặt.”

Nhóm thiếu nữ mờ mịt nhìn nhau, không người nào động đũa. Thấy

vậy, khóe miệng Cơ Linh cười càng dịu dàng, quả thật dịu dàng tới mức có
thể chảy ra nước: “Mỹ nhân nào nể mặt ăn nhiều thịt, ta liền cưới người đó
làm thê, để nàng tận hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thế nào?”

Vừa dứt lời, thiếu nữ mặt trái xoan và thiếu nữ phắt phượng mày liễu

không kịp chờ đợi cầm đũa gắp thịt lên miệng cắn. Bốn thiếu nữ khác do
dự trong chốc lát, cũng cầm đũa lên chọc chọc miếng thịt luộc nóng hổi to
lớn đầy dầu mỡ, cau mày miễn cưỡng cắn mấy cái.

Quân Mẫn Tâm thật sự không có khẩu vị, ngẩng đầu nhìn Thẩm cô

nương phía đối diện, chỉ thấy Thẩm thị cũng nhìn mình, ánh mắt phức tạp.

Cơ Linh bên kia hứng thú nhìn phản ứng của các mỹ nhân, chợt hì hì

bật cười, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng vừa
cười vừa vỗ ngực liên tục, phát quan phân tán giống như nhìn thấy tình
cảnh buồn cười nhất thiên hạ. Tóc dài đen nhánh như những con rắn quanh
quẩn trong biển máu hồng y, vô cùng mị hoặc yêu dã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.