CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 212

Nam nhân xưng đế hơn ba mươi năm trầm giọng nói. Nội thị* cuộn

màn trúc lên làm lộ ra gương mặt cô đơn nhiễm phong sương của năm
tháng. Mái tóc Khương Hoàng có điểm bạc trắng, ông ta dựa nghiêng ở
trên ngự toạ, khẽ nâng tay áo che miệng ho mấy tiếng, đôi môi cương nghị
từ từ nói ra mấy chữ: (nội thị*: có nghĩa là thái giám. Nhưng thái giám
được chia làm 2 bộ phận, 1 bộ phận chuyên phụ trách ngoài tẩm cung, 1 bộ
phận chuyên phụ trách trong tẩm cung. Nội thị ở đây là thái giám chuyên
phụ trách trong tẩm cung)

“Quả thật người Quân gia ai cũng phi phàm tuấn mỹ.”

Ông ta nhìn lướt qua Quân Mẫn Tâm, sau đó chuyển ánh mắt tới trên

người Tĩnh Vương. Một khắc kia, Quân Mẫn Tâm cảm thấy vị Hoàng đế
thâm tình ấy bỗng nhiên trở nên vô cùng xa cách, xa đến nỗi như muốn tìm
kiếm người khác thông qua gương mặt Tĩnh Vương.

“Trong hậu bối Quân gia, cũng chỉ có ngươi thập phần giống người

nọ.” Hoàng đế ho một tiếng, âm thanh khàn khàn như xuyên thấu qua mấy
chục năm dài dằng dặc truyền tới: “Người nọ cũng có đôi mắt màu tím xinh
đẹp như vậy…”

Quân Mẫn Tâm chợt biết “người nọ” trong miệng ông ta là ai, nàng

kinh ngạc nhìn về phía phụ thân, chỉ thấy ông kính cẩn nói: “Bệ hạ quá
khen.”

“Tuyết Lâu.”

“Thần ở đây.”

“Trẫm sống hơn năm mươi năm nhưng chỉ hối hận nhất một chuyện.”

Chân mày của Hoàng đế vẫn nhíu lại thật sâu như cũ, giống như có khoảng
cách không cách nào vượt qua, ngữ điệu bình tĩnh thăng trầm như từng trải
qua sinh tử:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.