CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 214

Một người bướng bỉnh cố chấp, một người trầm mặc ít nói, mặc dù đã

kết thúc vào ngày thứ ba do Trần Tịch chịu thua, nhưng Quân Mẫn Tâm
vẫn cảm thấy ít đi cái gì đó.

Nàng không thoả mãn. Đúng, nàng không hề thoả mãn với nụ cười ôn

nhu không chân thật của Trần Tịch, nàng hi vọng mình có thể có một A
Tịch chân thật hoàn chỉnh, muốn hắn dùng dáng vẻ thoải mái đối với mình
như khi đối diện Thẩm Lương Ca.

Vậy mà, cho đến vừa rồi khi nghe Hoàng đế tự nói những lời như vậy

nàng mới bừng tỉnh hiểu ra: Sau khi chết mình có thể trở lại bên cạnh A
Tịch một lần nữa đã là ân huệ lớn trời ban!! Tại sao nàng còn có thể không
biết đủ như vậy, tại sao nàng có thể nhẫn tâm tổn thương A Tịch lần nữa!!

“Sao lại trở lại một mình, Vương Gia đâu?” Đầu vai thiếu niên có một

tầng tuyết mỏng, hắn khẽ mỉm cười, nụ cười kia đủ để hoà tan tất cả băng
tuyết.

“Phụ thân có chuyện quan trọng cần xử lý, để chúng ta trở về trạm

dịch trước.”

Tuyết mịn tung bay trên mặt nên cảm giác có chút nhột nhột lạnh lẽo,

nàng chần chừ hồi lâu mới rũ mắt thấp giọng nói: “Ca, thực xin lỗi…”

Trần Tịch sững sờ, sợi tóc xoăn rũ xuống trước trán bay lên theo gió,

tròng mắt thâm thuý của hắn khẽ lay động. Thất thần trong giây lát, hắn giơ
tay thân mật xoa nhẹ búi tóc tuyệt đẹp của Quân Mẫn Tâm, hắn thở dài nhẹ
nhõm: “Nha đầu ngốc…”

Quân Mẫn Tâm ôm chặt hai cánh tay Trần Tịch. Nàng phát hiện bản

thân thật hết cách cứu chữa, nàng đã luân hãm càng ngày càng sâu.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.