CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 22

Lúc này, Liễu thị cầm ra một cái áo choàng nhỏ màu xanh, mỉm cười

khoác lên người Quân Mẫn Tâm, cẩn thận cài đai lưng, âm thanh dịu dàng:
“Bên ngoài có gió, tới thử áo choàng mẫu thân mới làm xem. Tuyết cầu để
cho bọn nha hoàn làm, con chỉ cần gắn thêm hai mắt bằng táo đỏ nhỏ là
được, chơi mệt rồi thì trở lại, đường trơn cẩn thận kẻo ngã.”

Quân Mẫn Tâm ngẩn ngơ nghe, mắt khẽ ửng hồng, nằm ở trong ngực

Liễu thị buồn bực nói: “Phụ thân, mẫu thân, Mẫn Nhi muốn ở bên cạnh hai
người, nơi đó cũng không cần đi…” Con không muốn lại mất đi mới biết
quý trọng.

Tĩnh Vương khẽ nâng khóe môi, ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn

nàng: “Có đứa trẻ nào không muốn vui chơi? Cả ngày bên cạnh bọn ta, con
sẽ buồn bực không vui.”

Lúc này Quân Mẫn Tâm mới hành lễ ra cửa, đi đôi giầy thêu lông thỏ,

nàng dẫm lên tuyết trắng mềm mại thật dầy, phá vỡ không gian yên tĩnh.

Tất cả đều không thay đổi, tất cả vẫn là dáng vẻ thuần khiết.

Trước mắt là một mảnh tuyết trắng mênh mông, quen thuộc mà xa lạ,

lẳng lặng giống như một giấc mộng. Trận tàn sát ở Lạc Hà cốc làm cho
nàng thông minh hơn đồng thời cũng để lại nỗi ám ảnh lớn.

Bây giờ linh hồn sống lại, ngoài vui mừng nàng còn có chút mờ mịt,

có chút sợ hãi. Giống như mất đi phương hướng, bất lực trong bóng tối.
Nàng sợ quá khứ của mình, không cam lòng với tình trạng hiện tại và sợ
hãi không thấy được mục tiêu cho tương lai.

Nàng mâu thuẫn, mất phương hướng, cơn ác mộng bị phản bội ở kiếp

trước không thể nào quên được bao vây lấy nàng, khiến nàng không thở
nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.