CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 30

Lông mày Minh Nhan giãn ra, cúi đầu khẽ hôn lên môi Quân Liên

Thư, cánh môi khẽ đóng mở, tựa như đang nói gì đó. Quân Liên Thư ngẩn
ra, ngay sau đó sáng tỏ cười nói: “Thiếp cũng yêu chàng, A Nhan.”

Sau khi nghe xong, Minh Nhan im lặng cười, giống như một đứa nhỏ

ngây thơ được kẹo.

Tĩnh Vương cũng không nhịn được cười nói: “Mẫn Nhi, phụng bồi bà

nội cho tốt.” Rồi nói với Minh Nhan : “Á phụ, mời theo hài nhi."

Mặc dù bên ngoài Quân Liên Thư vẫn giữ bộ dáng vài chục năm

trước, nhưng chung quy bà cũng đã già rồi. Minh Nhan vừa đi, bà liền ho
khan liên tục, dường như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Bà che miệng ho
kịch liệt, nhưng thanh âm lại đè nén trong lồng ngực, thân thể quật cường
đứng thẳng.

Thân thể Quân Liên Thư hơi run rẩy, từng tia đỏ thẫm từ kẽ ngón tay

bà chảy xuống, nhỏ giọt trong tuyết, đỏ chói mắt.

Quân Mẫn Tâm thấy vậy thì cực kì đau lòng. Nàng biết bà nội không

chịu ho ra tiếng, là bởi sợ Minh Nhan ở phía trước nghe được sẽ lo lắng.

Quân Liên Thư vẫn nhìn bóng lưng Minh Nhan ở phía trước, đôi mắt

lạnh lùng tràn đầy quyến luyến và thâm tình.

Dựa theo trí nhớ mơ hồ kiếp trước, nàng từ từ thở dài trong lòng: “Bà

nội sống không quá mùa xuân năm sau rồi.”

Chỉ có điều, nữ nhân mạnh mẽ và quật cường này cho dù có chết,

cũng là kiêu ngạo mà chết? Quân Mẫn Tâm chợt nghĩ, nếu ông trời đã cho
nàng cơ hội sống lại một lần, tại sao nàng không thể giống bà nội, kiêu
ngạo sống trên đỉnh thế giới? Dù chỉ như sao băng vừa hiện, ngay cả khi
ánh sáng mất đi, ít nhất nàng đã từng nở rộ rực rỡ, ít nhất nàng không giống
kiếp trước chết một cách bẩn thỉu khuất nhục!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.