Chưa từng có kích động như vậy, giống như tại thời khắc sống chết
nàng đã có lựa chọn! Quân Mẫn Tâm 'phịch' một tiếng quỳ xuống nền tuyết
mềm mại lạnh lẽo, thanh âm thanh thúy khí phách nói:
“Bà nội, xin nói cho con biết làm thế nào để trở nên mạnh mẽ!”
Quân Mẫn Tâm bảy tuổi quỳ rạp trên tuyết, lông bạch hồ ấm áp vuốt
ve khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của nàng, nước mắt thấm vào lạnh như
băng. Gió nhẹ lướt qua, im ắng yên tĩnh.
Không ngờ, Quân Liên Thư chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái nói: “Ta là
một vị vua mất nước, có thể có gì tốt để nói? Huống chi, tính tình ngươi
như vậy, căn bản không thích hợp quân lâm thiên hạ[1]”.
Căn bản không thích hợp quân lâm thiên hạ, căn bản không thích hợp
làm người mạnh nhất! Ngươi nhất định chỉ có thể ngày càng mềm yếu, chỉ
có thể tiếp tục hèn mọn kéo dài hơi tàn!
Một câu nói dập tắt dũng khí không dễ dàng tích góp được của Quân
Mẫn Tâm, nàng tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn nữ nhân áo đỏ cao cao tại
thượng, nước ở khóe mắt kết đọng thành sương hoa.
“Ngươi rõ ràng chỉ là một đứa bé, tại sao tất cả trong mắt đều là oán
hận và tuyệt vọng?” Quân Liên Thư giật mình, khom lưng đỡ Quân Mẫn
Tâm dậy, bên trong đôi mắt màu tím thâm trầm là sự yên tĩnh, bà hờ hững
nói:
“Quân Mẫn Tâm, ngươi nhớ, đôi mắt có thể tiết lộ mọi suy nghĩ trong
nội tâm, nếu muốn trở nên mạnh mẽ, đầu tiên là che giấu cảm xúc của
chính mình. Mà ngươi, ngay cả việc cơ bản nhất cũng không làm được."
Quân Liên Thư ho nhẹ mấy tiếng, nhìn đôi mắt to tròn dịu dàng của tiểu cô
nương trước mắt, khàn giọng lạnh lùng nói: