CÔNG CHÚA THAY ĐỔI - Trang 516

Nến đỏ cháy hết, trong màn đêm đèn lồng đỏ tươi vẽ ra một độ cong

tuyệt đẹp. Quân Mẫn Tâm rơi nước mắt nhìn hắn, giọng nói vỡ tan, run run
không chịu nổi truyền đến: “Ngươi luôn cực đoan như vậy, cố chấp! Chẳng
qua là những ngày tốt đẹp, càng muốn nhảy vào trong hố lửa....”

“Bệ hạ, kỳ thực người trong hố lửa kia mới là Cơ Linh thực sự, trước

mặt nàng đã sớm không phải rồi.” Nói qua nói lại, hai hàng nước mắt lạnh
lẽo trượt xuống, hắn nghẹn ngào, lại dịu dàng dười nói: “Bệ hạ, nàng biết
không? Kỳ thực ta muốn đưa nàng cùng chét, nhưng ta luyến tiếc. Bởi vì bệ
hạ khóc, vì ta khóc.”

Xa xa tiếng vó ngựa chỉnh tề truyền tới, Quân Mẫn Tâm nhìn hắn,

nước mắt không ngừng chảy xuống..... Ngay lúc binh mã của Trần Tịch vọt
vào đại điện, Quân Mẫn Tâm nhanh chóng ôm chặt Cơ Linh!

“Năm ta với ngươi gặp gỡ nhau ấy, cũng là ngày xuân diễm lệ. Năm

ấy bệ hạ mười bốn, thần mười tám.... Mà hôm nay tám năm sau, bệ hạ
nhưng lại không thể giết thần.”

Một tiếng than thở trầm thấp khó mà nghe thấy bay xuống bên môi,

trong nháy mắt phiêu tán theo gió: “Bệ hạ, kiếp sau.......... chúng ta không
cần gặp lại nhau.”

Ngày Cơ Linh bị bắt đi chính là tảng sáng. Huệ Cơ mắt mù không biết

từ đâu lao ra, không biết cái gì cho cô gái này một sức mạnh lớn lao, nàng
nhu nhược như một cây lau sậy thế nhưng tránh thoát được trói buộc của
thị vệ, nhào tới quỳ gối trước mặt Quân Mẫn Tâm, khóc hoa lê đài vũ.

Nàng dập đầu một cái tiếp một cái, vầng trán trắng nỗn bị gạch đã

xanh làm rách da, trâm hoa tung tóe đầy đất, máu tươi quanh co chảy
xuống theo da thịt nõn nà, nàng lại hồn nhiên không biết khổ sở, chỉ tê tâm
liệt phế khẩn cầu: “Huệ Cơ nguyện thay hầu gia chịu chết, xin bệ hạ nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.