CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 140

“Có vài rắc rối, nhưng không có gì nghiêm trọng. Được rồi, nghe này,

anh có gì để ghi chép không?”

“Đợi anh một giây, anh đang lái xe… Được rồi, anh có rồi!”
“Thế này nhé, năm năm trước có một cặp vợ chồng đi dã ngoại với đứa

con gái nhỏ. Chính là cô bé đó: một nhân chứng còn nhớ chiếc xe đạp ba
bánh màu hồng. Người nước ngoài, không phải châu Á. Không phải người
Nga, người Anh hay người Đức. Người chồng là một người đàn ông đeo
kính, có vợ là một phụ nữ đẹp. Họ ở lại bốn ngày. Họ quan tâm tới đám
khủng long. Còn cả một chiếc xe Nga kiểu UAZ 452 nữa. Loại có lắp kính,
màu xanh lam, biển số Oulan-Bator có hai số 9. Em đoán là du khách
phương Tây, nhưng thường thì luật bắt buộc họ phải dùng lái xe. Mà hình
như gia đình này lại không có.”

“Chỉ có thế thôi à?”
“Cũng không đến nỗi nào rồi đúng không?”
“Thế còn rắc rối?”
“Có người bám theo em, và một toán cưỡi ngựa đã định dọa em một mẻ.

Người ta cũng đã mua sự im lặng của ông già đã bán cái răng giả.”

“Được rồi. Em vẫn quay về tối nay chứ?”
“Vâng, chuyến bay lúc mười bảy giờ.”
“Anh đợi em ở sân bay. Hẹn gặp tối nay nhé.”
“Hẹn gặp tối nay!”
Cô đang định ngắt liên lạc thì chiếc Toyota vụt xuất hiện đằng sau và

đâm vào chiếc jeep của cô. Cú va chạm rất dữ dội. Cô buông chiếc điện
thoại di động ra để nắm chặt lấy vô lăng rồi đánh lái để giữ cho xe ở trên
đường. Yeruldelgger nghe thấy cú va chạm và tiếng chửi của cô bạn.

“Solongo?”
Chiếc điện thoại đập vào bảng điều khiển và nẩy lên rơi xuống ghế dành

cho hành khách. Loa ngoài chưa được kích hoạt, song khi liếc mắt nhanh
tìm kiếm chiếc điện thoại, Solongo nhận thấy nó vẫn đang kết nối. Có thể
Yeruldelgger vẫn còn nghe máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.