CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 155

“Tất nhiên là bằng súng công vụ của tôi, anh còn muốn tôi bắn bằng cái

gì nữa, tôi chỉ có mỗi khẩu súng đó thôi!” Yeruldelgger nói dối. “Và điều
đó có thể làm thay đổi gì việc tự vệ chính đáng nhỉ?”

“Nghe tôi nói cho rõ đây, tôi không tin câu chuyện anh kể. Tôi không

biết anh đã làm cái quái gì ở đó cũng như anh đã nói những gì với gã đó,
nhưng rồi tôi sẽ biết. Anh được cảnh cáo rồi đấy. Nếu như chuyện này chỉ
do tôi quyết định thì anh đã bị đuổi việc rồi. Bây giờ, mời anh đưa lại cho
tôi phù hiệu và súng công vụ trong lúc điều tra nội bộ. Đó là quy định
thường quy khi có dân thường bị thương vì đạn, anh biết đấy, Sau đó, về
mặt chính thức anh có thể ổn, vì gã ngốc này che giấu cho anh, nhưng về
thực tế, Yeruldelgger, tôi xin nói thẳng với anh là anh sẽ toi. Chuyện đó đã
được định đoạt rõ ràng, và chính anh là người định đoạt!”

Mickey đã chọn giọng điệu hạ cố của người đang nói với kẻ đã vô

phương cứu vãn tới mức thậm chí chẳng còn đáng được hưởng cơn phẫn nộ
của người khác. Vị cảnh sát trưởng lắng nghe anh ta với vẻ dửng dưng xấc
xược, hai bàn tay đút trong túi áo măng tô, bàn tay phải mân mê chiếc điện
thoại của anh chàng người Kazak. Ông lấy phù hiệu và súng ra rồi đặt
chúng lên bàn làm việc của Mickey.

“Nếu đã được định đoạt…,” ông thở dài với giọng cam chịu số phận.
Yeruldelgger đi ra cửa và sắp sửa ra ngoài thì viên đại úy gọi ông lại, vẫn

với giọng hạ cố lúc trước.

“Cái điện thoại, Yeruldelgger!”
“Điện thoại á? Điện thoại nào?”
“Điện thoại di động của gã Kazak!”
“À phải rồi! Điện thoại di động của gã Kazak!”
“Phải, tất nhiên rồi, điện thoại di động của gã Kazak…”
Ông lấy chiếc điện thoại từ túi áo măng tô rồi quay lại đặt nó lên bàn làm

việc của viên đại úy, anh ta đã kịp cất phù hiệu và súng của ông vào một
ngăn kéo khóa trái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.