CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 281

47

…để làm cả đám cười phá lên, cũng là để xin

Oyun tha thứ.

Oyun không ngủ được mấy. Tối hôm trước, sau khi đưa Gantulga về chỗ
Solongo và khe khẽ trò chuyện một chút với cô ngoài vườn để thú nhận với
bác sĩ pháp y nỗi lo của mình về Yeruldelgger, cô lại lái chiếc Cube cũ kỹ
của mình về phía Nam tới tận Đại lộ Hòa Bình. Sau đó, cô đánh lái về phía
Đông theo đường Nalayh, rồi rẽ lên phía Bắc ngay sau khi ra khỏi thành
phố theo hướng Shiligeen, đi theo con đường tới Terelj. Trên thực tế,
Oulan-Bator trải rộng tới tận đó, và cô dừng xe chỉ sau chỗ rẽ có hai
kilomet, ngay trước căn cứ quân sự cũ của Liên Xô ở quận 10. Em trai út
của cô sống ở đó cùng vợ và ba đứa con, trong một khu lều được ngăn bằng
những bờ rào gỗ đã bạc màu vì băng giá và ánh nắng. Oyun luôn cảm thấy
trái tim nặng trĩu buồn phiền khi thấy căn lều trên khoảnh đất bé tẹo, bị
nhốt giữa những bờ rào. Căn lều truyền thống bằng dạ phớt và gỗ dường
như có vẻ ẩn dật và buồn rầu trong chốn giam cầm của nó như một con vật
trong sở thú tồi tàn. Căn lều là con gái của thảo nguyên, cô tự nhủ, không ai
được nhốt nó lại như thế. Những người đang núp ở đây còn tự vỗ về mình
bằng ảo tưởng nào về cuộc khởi hành vĩ đại và những chuyến lang bạt vui
vẻ nữa đây, trong khi họ đã bị găm chặt mãi mãi vào thủ đô với hy vọng
duy nhất là sống sót được ở đó?

Theo truyền thống, Oyun đã mang tới một món quà hữu ích, và cô em

dâu của cô đã mang ra mời cô một bát trà muối béo ngậy và nóng hổi đúng
như mong đợi. Rồi nữ thanh tra trẻ nói cô tới vì chiếc mô tô bốn bánh, và
em trai đi cùng cô ra ngoài. Chiếc xe được giấu dưới tấm vải bạt, và em trai
cô nói làm vậy là vì bọn trẻ, để chúng không trèo lên xe nghịch. Khi nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.