CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 391

Chạy xe thêm vài trăm mét, đoàn xe của đám người Hàn Quốc buộc họ
phải dạt xuống vệ đường để vượt lên rồi hoảng hốt phóng gấp về thủ đô.
Yeruldelgger đếm được ba chiếc xe, trong đó có chiếc của Erdenbat.

“Tôi hy vọng là ông ta đã tịch thu các băng video!” vị cảnh sát trưởng

lên tiếng sau khi Mickey trở lại đường.

“Ông ấy biết mình đang làm gì!” gã này đáp.
“Tôi hy vọng cả các anh cũng vậy!”
“Chúng tôi cũng sao hả?”
“Tôi hy vọng các anh cũng biết mình đang làm gì!”
“Chúng tôi biết, đừng lo cho chúng tôi!” Mickey nghiến chặt răng gằn

giọng.

Mười lăm phút sau, sau khi đã kiểm tra trên gương chiếu hậu nhiều lần,

hắn đột ngột rẽ phải vào con đường mòn hẹp chạy mất hút trong một hẻm
núi cây cối um tùm. Sau vài trăm mét, hắn chạy chậm lại để chắc chắn là
họ không thể bị nhìn thấy từ ngoài đường rồi dừng xe. Hắn ra khỏi xe, lại
nhìn quanh để thật yên tâm, rồi ra hiệu bảo Chuluum điệu Yeruldelgger ra
khỏi xe.

“Đi ra đằng này!”
Hắn đẩy viên cảnh sát bị còng tay đi trước mình về phía một lối mòn

chạy giữa những bụi cây việt quất đen nằm dưới gốc khóm bạch dương
trắng. Yeruldelgger đột nhiên nghĩ đây quả không phải là một nơi quả tồi để
chết, và cây việt quất đen ông đã tặng Solongo trồng trong khu vườn trước
căn lều của cô quả cũng đẹp như mấy cây dại còn non ở nơi mấy gã khốn
đang đẩy ông tới để khử ông.

“Cái này sẽ dạy cho mày bài học về việc làm trò ngớ ngẩn!” Mickey nói

sau lưng ông, bằng một giọng tàn nhẫn, không chút áy náy. “Thực sự có thể
nói là mày đã tự chuốc lấy chuyện này!”

Yeruldelgger nghe thấy tiếng lách cách của búa kim hỏa được lên đạn,

nhưng ông vẫn bình thản lạ thường. Tuy nhiên, ông chỉ còn là một khối
năng lượng tập trung vào cú va chạm sắp xảy ra trong một giây nữa. Tất cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.