CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 437

trắng bóc mà không hề chảy nước mắt, trong khi cô kia đập bẹt những tép
tỏi. Căn bếp chỉ là một nơi hỗn độn khó gọi tên nào cặp lồng, nào chảo, nào
nồi. Khu bếp trông chẳng khác gì xưởng mộc, và cái lò xây bằng loạt đá to
kiểu cổ được đốt bằng than củi đỏ rực trong một hốc bếp.

Yeruldelgger trông thấy tảng bột nhồi to để làm món kuushuur để trong

góc. Ông nhìn chiếc cặp lồng của bà lão, rồi chỗ thịt bà còn phải thái nốt.
Phải đến mười cân. Hành cũng thế. Tỏi cũng vậy. Mấy người phụ nữ đang
nấu ăn cho bao nhiêu người vậy?

“Đừng nhầm gia vị bà nhé: với món kuushuur, chỉ dùng thì là thôi!”
“Cậu cho tôi là ai hả, anh chàng trẻ tuổi kiêu căng! Thì là, tất nhiên rồi.”
“Và đừng có cho ớt đấy!”
“Không ớt, ớt làm hỏng mất vị thịt cừu!”
Ông nhắm mắt và lại hít hà mùi nhà bếp. Ông hít thật sâu mùi của thứ

củi gỗ còn tươi bốc khói nồng gắt, mùi bồ hóng lạnh lẽo béo ngậy, mùi mồ
hôi thoảng xạ hương của mấy người phụ nữ, mùi nước rửa bát không xà
phòng, giống như đang say sưa trước mùi thơm của một món ăn ngon lành,
và mấy người phụ nữ lại phá lên cười, được tâng bốc và cũng có chút tự
hào khi được người đàn ông lạ mặt đẹp đẽ, mạnh mẽ, vững chãi này công
khai tán tỉnh.

“Thế ai sẽ ăn hết những thứ này?”
“Không phải anh.” một trong hai cô gái trẻ giễu cợt.
“Tại sao lại không phải tôi?” Yeruldelgger hỏi.
“Vì chúng dành cho đám chó Hàn Quốc đó!”
“Cái gì? Đám người Hàn Quốc, ở đây, để ăn món kuushuur của tôi?”

Phì! ông giả bộ bực mình rồi nhổ xuống đất.

“Phì!” ba người phụ nữ bắt chước và nhất loạt nhổ xuống sàn nhà bếp.
“Bọn họ đâu, đám ăn cắp kuushuur đó đâu? Bọn họ đâu, để tôi bắt bọn

họ trả lại từng cái bánh một?”

Nhưng mấy người phụ nữ không cười nữa. Họ đã cúi mặt xuống im lặng

tiếp tục làm việc. Bà lão đưa mắt lên cảnh báo Yeruldelgger, ông liền quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.