CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 439

ông vẫn không xin tha. Thật bướng bỉnh y buông xâu chuột chũi xuống,
song thậm chí không tìm cách dùng hai tay được tự do để gỡ cánh tay đang
siết chặt của viên cảnh sát. Như thể y biết bản thân có thể chịu đựng được
mọi đau đớn trên đời mà không dao động.

“Nghe tao nói cho rõ đây, với giá hai mươi lăm nghìn, tao sẽ trả tiền để

ăn. Với giá năm mươi nghìn, tao sẽ ăn mà không trả tiền. Cái này sẽ dạy
cho mày biết hậu quả khi coi tao như một tay Hàn Quốc. Tao muốn được
phục vụ trong lều, cả cô ấy và tao. Mà nhất là không phải mày phục vụ, nếu
không tao sẽ nổi nóng đấy. Hãy bảo một trong mấy người phụ nữ làm bếp
mang đồ ăn tới.”

Ông buông tinh hoàn của gã thô kệch ra, dùng cả hai tay túm lấy cổ áo y

xoay gã lại lần nữa để tống khứ y ra xa. Gã đàn ông chỉ loạng choạng chút
xíu. Vẫn bướng bỉnh và vững chãi trên đôi chân y! Và tức tối, theo cách y
ném ánh mắt dữ dằn về phía ba người phụ nữ, mấy người này lại lập tức cúi
gằm xuống mấy chiếc cặp lồng của họ. Và căm thù, không nghi ngờ gì nữa.
Một kẻ nguy hiểm.

Gã đàn ông so vai lại bỏ đi, không buồn chỉnh lại cổ áo vest da đang

mặc, vòng qua góc căn lán để đi về phía mấy căn nhà gỗ. Yeruldelgger
quay mặt về phía mấy người phụ nữ trong bếp và nhường mày lên mỉm
cười để cho họ hay những gì ông nghĩ về y. Họ phì cười trong im lặng để
gã đàn ông khỏi nghe thấy.

“Đó là một gã thô thiển!” bà lão vừa lẩm bẩm vừa phỉ nhổ về hướng y

vừa đi khỏi.

“Đó là một kẻ rác rưởi!” một trong hai cô gái trẻ rít lên và phỉ nhổ về

cùng hướng đó.

“Đó là một thẳng đều!” cô gái trẻ còn lại cũng phỉ nhổ.
“Đó là chồng bà sao?” Yeruldelgger vừa hỏi bà lão vừa nhặt con chuột

chũi vẫn còn ấm vì cố gắng chạy thoát khỏi tay thợ săn lên.

Bà lão cúi mặt xuống, trút giận vào chỗ thịt của mình bằng những nhát

dao thật mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.